Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 93

Diệp Văn Nhân tranh được kèm một bạn nữ bình thường điềm đạm, ngoan ngoãn, cô bé không muốn kèm bạn nam.

Các bạn khác cũng vậy, tất cả đều chọn những bạn chấp hành nghiêm kỷ luật trước, Viên Kim Lai người không đạt được hơn 80 điểm cả hai bài kiểm tra môn Văn và Toán bị bỏ lại cuối cùng, cuối cùng bị giao cho Trần Đông Thanh. Lâm Tiếu hỏi Trần Đông Thanh một cách đầy cảm thông: “Cậu làm thế nào đây? Chắc chắn Viên Kim Lai sẽ không chăm chú nghe cậu giảng bài đâu.”

Trần Đông Thanh thở dài: “Chỉ có thể cố gắng thử thôi.”

Nhưng điều ngoài dự đoán của mọi người là, lần này Viên Kim Lai lại bỗng nhiên chăm chỉ học. Có lẽ vì nếu không đạt được yêu cầu sẽ khiến việc luyện tập cuộc thi hát tập thể bị chậm lại, trách nhiệm lần này quá lớn cậu không gánh vác nổi, khi Trần Đông Thanh giảng bài cho Viên Kim Lai, Viên Kim Lai đều chú ý lắng nghe, thậm chí còn chủ động nhờ Trần Đông Thanh giúp cậu nghe viết từ mới.

Kiểm tra ngoại ngữ và Toán lần thứ 3, cuối cùng cả lớp đều đạt 80 điểm.

Khi cô giáo Từ tuyên bố tin này trước cả lớp, tất cả lớp đều vô cùng phấn khích.

Cuối cùng lớp chúng cũng có thể bắt đầu luyện tập bài hát để tham gia cuộc thi hát tập thể rồi, chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết thiếu nhi mùng 1 tháng 6 rồi, lớp 2/1, 2/2 và 2/3 đều đã luyện tập được hơn một tuần, các bạn trong lớp của Lâm Tiếu đều cảm thấy thời gian rất gấp rút.

Cuộc thi hát tập thể mừng ngày thiếu nhi mùng một tháng sáu mỗi lớp phải hát hai bài, bài hát bắt buộc là bài “Chúng ta là người nối nghiệp”, bài hát tự chọn thì cho các lớp tự quyết định, cô giáo Từ chọn bài “Con ốc xà cừ nhỏ” cho lớp 2/4. Cô giáo Từ mời giáo viên nhạc đến giúp đỡ, chia các bạn trong lớp thành bè cao và bè thấp, còn chọn ra hai bạn quản ca.

Bạn nữ lĩnh xướng là Đường Kiều, bạn nam lĩnh xướng là Trần Đông Thanh. Đường Kiều và Trần Đông Thanh hai người lần lượt là những bạn có giọng hát và ngoại hình tốt nhất trong số các bạn nữ và nam của lớp, rất phù hợp trở thành quản ca.

Nhưng vấn đề duy nhất là chiều cao của hai bạn chênh nhau quá nhiều.

Đường Kiều ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, còn Trần Đông Thanh ngồi ở hàng thứ hai trong lớp, Đường Kiều và Trần Đông Thanh đứng cạnh nhau, giống như chị gái dắt em trai. Cả cô giáo Từ và giáo viên âm nhạc đều lộ rõ vẻ khó xử, muốn thay thế một người trong số hai bạn đó, nhưng họ không tìm được ứng cử viên nào thích hợp hơn.

Cuối cùng, cô giáo Từ nghĩ ra một cách, không để hai bạn quản ca đứng cạnh nhau. Đường Kiều đứng phía cuối cùng bên trái, Trần Đông Thanh đứng phía cuối cùng bên phải, như vậy mọi người sẽ không còn chú ý đến sự chênh lệch chiều cao giữa hai bạn nữa.

Về nhà Lâm Tiếu kể chuyện này cho Lữ Tú Anh nghe, Lữ Tú Anh cười lớn.

“Đông Đông giỏi thế nhỉ, còn được làm quản ca nữa,”

“Bạn ấy có phải là bạn thấp nhất lớp con không?” Lữ Tú Anh tò mò hỏi.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Cậu ấy lùn thứ ba trong các bạn nam.”

Trần Đông Thanh xếp thứ ba trong đội thể dục giữa các lớp.

Lữ Tú Anh khẽ cau mày: “Thế thì đúng là thấp thật.” Gia đình Trần Đông Thanh rất chú trọng chế độ ăn uống, luyện tập ngủ nghỉ, sao vẫn không cao lên thế nhỉ? Lữ Tú Anh nhớ lại một lượt chiều cao của phụ huynh Trần Đông Thanh, ông bà nội của Trần Đông Thanh khá cao, Vương Nguyệt Nga cao hơn Lữ Tú Anh, nhưng cha của Trần Đông Thanh có chiều cao trung bình và mẹ của Trần Đông Thanh cũng gầy.

Như vậy xem ra, chiều cao của Trần Đông Thanh quả là nên được chú ý.

Nhớ đến vấn đề chiều cao Lữ Tú Anh tiện đo chiều cao cho Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, đứng vào sau cánh cửa.”

Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu để chân trần xuống dưới đất: “Đứng thẳng, tựa lưng vào khung cửa.”

Lữ Tú Anh lấy một cuốn sách bìa cứng, đặt lên trên đỉnh đầu Lâm Tiếu, dùng bút bi vẽ một nét thẳng theo mép của cuốn sách bìa cứng.

”Được rồi!” Lữ Tú Anh viết nhỏ ngày tháng bên cạnh dòng kẻ ngang. Những đường kẻ ngang được vẽ ở mặt sau của cánh cửa và ngày tháng được viết ở phía cuối mỗi dòng.

Lâm Tiếu liền ngoái đầu lại xem mình cao bao nhiêu rồi, khoảng cách giữa hai dòng kẻ mới nhất dài nhất, Lâm Tiếu mừng rỡ woa lên một tiếng: “Con đã cao lên nhiều thế này rồi.”

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu: “Gần đây con lớn nhanh thật, quần áo cũng ngắn hết rồi, mùa hè phải mua cho con quần áo mới thôi.”

Ngày nào đi học về Lâm Tiếu cũng sẽ kể cho Lữ Tú Anh nghe tiến triển gần đây về cuộc thi hát tập thể Tết thiếu nhi mùng 1 tháng 6.

Lần kiểm tra đầu tiên cả lớp đều rất thoải mái, các bạn không qua được lần kiểm tra thứ hai bắt đầu phải phụ đạo một kèm một, đến lần kiểm tra thứ ba thì cuối cùng cũng đã qua hết, sau đó tất cả các bạn trong lớp đều nóng lòng luyện tập các bài hát cho cuộc thi hát tập thể, trân trọng thời gian luyện tập từng phút một.

 

Mỗi giờ đọc sách buổi sáng, giờ đọc sách buổi chiều và nửa giờ sau giờ học giờ đã trở thành thời gian để tập hát tập thể.

Hai tiết âm nhạc mỗi tuần cũng không làm gì khác, giáo viên âm nhạc kèm cả lớp tập hát tập thể.

Lâm Tiếu và các bạn trong lớp của chúng đều đang cố gắng bắt kịp và vượt qua các lớp 2/1, 2/2 và 2/3 đã bắt đầu luyện tập sớm hơn họ.

 

Lữ Tú Anh nghe xong bộ phim dài tập thú vị mà Lâm Tiếu kể, cảm thám: “Cô giáo chủ nhiệm Từ lớp các con tuổi còn trẻ mà thật lắm chiêu.”

Chiêu của cô giáo Từ khiến Lữ Tú Anh nghĩ đến mãi.

Nhân cuộc thi hát tập thể thiếu nhi, cô giáo Từ không nói nhiều đã đánh lừa học sinh tham gia ba bài kiểm tra nhỏ. Để có thể được luyện tập hát tập thể sớm hơn một chút, các học trò đã cực kỳ cố gắng làm bài, các học sinh có thành tích tốt trong lớp còn chủ động giúp các bạn có thành tích kém một kèm một.

Cuối cùng cũng bắt đầu luyện tập cho cuộc thi hát tập thể rồi, các học sinh đều vô cùng tích cực vì để có cơ hội luyện tập này bản thân mỗi bạn phải trả cái giá bằng ba lần làm bài kiểm tra mới giành lấy được.

Tóm lại, đối với việc luyện tập cuộc thi hát tập thể, không phải cô giáo Từ cầu xin học sinh thực hiện, mà là học sinh cầu xin cô giáo Từ cho tập luyện.

Cuộc thi hát tập thể vốn có thể khiến học sinh d.a.o động và không hứng thú học tập, lại bị động thái của cô giáo Từ biến thành cơ hội để học sinh học tập chăm chỉ.

Lữ Tú Anh cảm thấy kết quả cuối cùng của cuộc thi hát tập thể chắc chắn sẽ không tồi, học sinh đứa nào đứa nấy cũng đều rất lo lắng.

Lâm Tiếu đi tắm còn hát nghêu ngao bài Con ốc xà cừ nhỏ trong phòng tắm nữa mà.

Lữ Tú Anh đã tắm trong nhà tắm công cộng nửa đời người rồi, bà chưa bao giờ thấy xấu hổ, dù sao ai cũng giống nhau, dưới màn nước bốc hơi đều nhìn không rõ.

Cho đến khi Lâm Tiếu nghêu ngao hát bài Con ốc xà cừ nhỏ trong phòng tắm, mọi người xung quanh đều nhìn họ, đây là lần đầu tiên Lữ Tú Anh thấy xấu hổ như vậy trong phòng tắm công cộng.

“Con im ngay, về nhà rồi hát sau.”

Lữ Tú Anh phát một cái vào m.ô.n.g Lâm Tiếu.

Hai ngày trước Tết thiếu nhi mùng 1 tháng 6, Lâm Tiếu liền tìm mẹ giúp mình, nhờ Lữ Tú Anh giặt và ủi áo sơ mi trắng và váy xanh đồng phục Đội Thiếu niên Tiền phong.

“Cô Từ bảo bọn con về nói với phụ huynh như thế.”

Lữ Tú Anh đã giặt và sấy khô đồng phục đội thiếu niên của Lâm Tiếu, gần như không có nếp nhăn trên đó, nhưng Lâm Tiếu vẫn nhờ mẹ giúp là một lượt: “Mẹ, mẹ vẫn chưa là nó. Cô giáo Từ nói nhất định phải là phẳng.”

“Được.” Thấy Lâm Tiếu nghiêm túc với cuộc thi hát tập thể này như vậy, Lữ Tú Anh phối hợp với cô chuẩn bị quần áo.

Nhưng bà không lấy bàn là điện ra, bàn là điện Lữ Tú Anh sử dụng không quen lắm, nếu không cẩn thận sẽ bị cháy một lỗ.

Nếu bây giờ đồng phục Đội Thiếu niên Tiền phong của Lâm Tiếu bị cháy một lỗ, Lâm Tiếu sẽ khóc mất.

Lữ Tú Anh lấy một chiếc lọ tráng men lớn, đổ nửa già cốc nước sôi vào rồi dùng chiếc lọ tráng men ấn xuống quần áo qua lại để là. Các nếp nhăn nhỏ ban đầu biến mất hoàn toàn sau khi được là nhiều lần bằng chiếc lọ sứ tráng men nóng.

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu chỉ ăn bằng một nửa bữa sáng hàng ngày: “Cô giáo Từ dặn không nên ăn no, ăn no sẽ ảnh hưởng đến phát âm.”

Lữ Tú Anh không ép cô bé: “Được, buổi trưa con về sẽ nấu món gì ngon cho con.”

Cuộc thi hát tập thể chỉ diễn ra trong nửa ngày, Tết thiếu nhi mùng 1 tháng 6 được nghỉ nửa ngày, buổi trưa Lữ Tú Anh có thể đón Lâm Tiếu về nhà. Buổi trưa khi đợi Lâm Tiếu ở ngoài cổng trường, Lữ Tú Anh đã gặp Vương Nga.

Vương Nguyệt Nga hỏi: “Tú Anh, nghỉ hè con chuẩn bị đăng ký cho Tiếu Tiếu học lớp gì rồi?”

“Dạ!” Lữ Tú Anh ngơ ngác.

Học hè là gì Lữ Tú Anh hoàn toàn không có khái niệm này, Lâm Tiếu thường về quê, xem TV, chơi dây chun và bắt dế với bạn bè trong khu tập thể.

Lữ Tú Anh lịch sự hỏi: “Đông Đông đã đăng ký lớp học hè nào rồi ạ?”

Vương Nguyệt Nga nói: “Piano thì vẫn đang học, nghỉ hè bác lại đăng ký một lớp thư pháp, một lớp tính bằng bàn tính soroban.”

Lữ Tú Anh ngạc nhiên, nghỉ hè Trần Đông Thanh đăng ký hẳn ba lớp.

Piano ngày nào cũng học, thư pháp và tính toán bàn tính soroban đều là cách ngày mới học. Lữ Tú Anh nghĩ thầm, kỳ nghỉ hè này không khác gì đi học bình thường.

Lữ Tú Anh: “Vậy về cháu hỏi Lâm Tiếu, xem con bé muốn học không.”

Vương Nguyệt Nga dặn dò bà nhất định phải nhanh lên: “Giáo viên giỏi lớp hè đông lắm, bây giờ đã là mùng 1 tháng 6 rồi, còn không đăng ký nữa là hết xuất đấy.”

Không ngờ có nhiều trẻ đi học hè vậy.

 
Bình Luận (0)
Comment