Trận thi đấu hợp ca, lớp 2/4 rút thăm ngẫu nhiên trúng vị trí số một, biểu diễn đầu tiên trong 4 lớp hai.
Lớp một bắt đầu thi trước, lớp một thi xong thì sẽ đến lớp hai.
Mông của Lâm Tiếu còn chưa ngồi nóng ghế trên khán đài thì cô giáo Từ đã nhỏ giọng gọi mọi người trong khán phòng đứng lên, dẫn tất cả đến phòng luyện tập ở hậu trường lễ đường lớn.
Trong phòng luyện tập, các học sinh lớp một sau cùng đang xếp thành hàng.
Cô giáo Từ nhỏ giọng chỉ huy các học sinh đứng phía sau lớp một, chờ lớp một lên sân khấu thì tiếp theo sẽ đến phiên bọn họ lên.
"Sửa sang quần áo trên người mình lại rồi kiểm tra giúp bạn học hai bên trái phải luôn." Cô giáo Từ vừa nói xong thì các học sinh bận rộn lu bù, cậu kéo áo sơmi tớ, tớ túm váy cậu.
Cô giáo Từ đi đến trước mặt từng học sinh, giúp đỡ kiểm tra, đứng xếp ở vị trí đầu tiên thì cô giáo Từ kiểm tra đặc biệt cẩn thận hơn nữa.
Lâm Tiếu đứng xếp ở vị trí đầu tiên, ánh mắt cô giáo Từ nhìn cô từ đầu đến chân. Cuối cùng, cô giáo Từ nhẹ nhàng giúp Lâm Tiếu chỉnh lại tóc, rồi kiểm tra học sinh kế tiếp.
Lâm Tiếu lén thở phào nhẹ nhõm, may quá cô giáo Từ kiểm tra không có vấn đề gì lớn, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Vừa rồi cô giáo Từ đứng ở trước mặt mình, Lâm Tiếu ngửi được mùi hương từ trên người cô giáo Từ, hôm nay cô giáo Từ thơm quá.
Hôm nay cô giáo Từ mặc một chiếc váy dài thật đẹp, Lâm Tiếu ít khi nhìn thấy cô giáo Từ mặc váy, thì ra cô giáo Từ mặc váy nhìn lại đẹp như vậy.
Sao bình thường cô giáo Từ không mặc váy nhỉ.
Ánh mắt Lâm Tiếu cứ nhìn theo cô giáo Từ, xoay đầu nhìn cô giáo Từ kiểm tra quần áo cho bạn học bên trái, rồi lại tò mò nhìn xung quanh.
Thì ra hậu trường của khán đài là như vậy, hiện tại bọn cô đang ở trong phòng luyện tập nối liền với sân khấu, từ đây có một con đường đi qua là có thể trực tiếp lên sân khấu.
Lớp trên sân khấu đã hát xong rồi, lớp một ào ào lên sân khấu trước, Lâm Tiếu và các bạn cùng lớp đồng loạt tiến lên.
Nơi này càng gần sân khấu hơn.
Người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục, lớp một bắt đầu cất tiếng hát, âm thanh trên sân khấu vang lên giống như gần sát bên tai của Lâm Tiếu.
Bạn học nữ bên cạnh níu tay Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cũng dùng sức nắm lại, cô cũng hơi căng thẳng.
Cô giáo Từ nhẹ giọng nhắc nhở mọi người: "Một lát nữa nên đứng như nào, mọi người nhớ hết chưa?"
"Học sinh hàng thứ tư đến vị trí thứ hai, học sinh hàng thứ ba đứng vị trí thứ nhất."
Trên sân khấu có bốn dãy bậc, đều làm đơn giản bằng gỗ, học sinh đứng sau đứng trực tiếp lên trên đó sẽ bị ngã, cần phải đi lên từng hàng một, lúc tập luyện mọi người đi luyện qua rất nhiều lần.
Cô giáo Từ nhắc nhở cụ thể để giảm bớt sự căng thẳng của các học sinh. Rất nhanh, lớp một đã hát xong rồi, đến lượt lớp bọn Lâm Tiếu lên sân khấu.
Lâm Tiếu lại căng thẳng, cũng may không để cô phải suy nghĩ nhiều, bạn nữ phía trước đi trước, Lâm Tiếu cũng đi theo cô ấy về phía trước, các học sinh hàng đầu tiên cuối cùng cũng lên sân khấu, đứng ở dãy bậc đầu tiên.
Khi các học sinh đồng loạt đứng theo từng dãy bậc, người dẫn chương trình phía trước mới giới thiệu. Lâm Tiếu có thể nghe được tiếng của người dẫn chương trình nhưng không thấy bóng dáng của người đó. Màn che màu đỏ rất kín đáo, ngăn cách sân khấu và thính phòng thành hai thế giới.
Các học sinh đứng ngay ngắn ở các dãy bậc, hai người dẫn đầu đội hợp ca là Đường Kiều cùng Trần Đông Thanh đứng ở hai bên trái phải.
Ánh mắt cô giáo Từ đảo qua mọi người, nhắc nhở một lần cuối cùng: "Ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mỉm cười."
Sau đó cô giáo Từ đi đến bục chỉ huy, gật đầu ra hiệu với hai bạn học làm nhiệm vụ kéo màn.
Bức màn nặng nề được chậm rãi kéo qua hai bên, người biểu diễn trên sân khấu và khán giả dưới đài có thể đồng thời nhìn thấy nhau.
"Wao!" Cho dù đã là lần thứ mấy, mỗi lần màn che được kéo ra thì trong khán phòng vẫn vang lên tiếng cảm thán nho nhỏ.
Lâm Tiếu nghe thấy tiếng cảm thán dưới sân khấu thì dáng người càng đứng thẳng, vẻ tươi cười trên mặt càng rạng rỡ.
Sân khấu rất sáng, làm cho bên dưới khán phòng biến thành một màu đen, Lâm Tiếu hoàn toàn không nhìn rõ mọi người trong khán phòng, cô đột nhiên không còn căng thẳng nữa.
Lâm Tiếu tập trung nhìn cô giáo Từ chỉ huy, hôm nay cô giáo Từ còn mang giày cao gót, đeo vòng cổ, giày cao gót cùng vòng cổ đều tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Tiếng nhạc đệm vang lên, tiếng người dẫn đầu đội hợp ca vang lên, sau đó đến lượt mọi người cùng nhau hát. Lâm Tiếu mở miệng, lớn tiếng hát lên.
Hát xong bài thứ nhất rồi lại đến bài thứ hai.
Bài thứ hai là Con ốc xà cừ nhỏ, các cô tay nắm tay nhau cùng hát, hát đến đoạn sau mọi người còn phải đong đưa thân thể trái phải theo tiết tấu, giống như gợn sóng.
Sau khi đã hát xong hai bài thì các học sinh hàng thứ nhất cùng nhau cúi chào về phía khán đài.
Động tác cúi chào ngăn nắp của các cô cũng đã được luyện tập trước rất nhiều lần, các học sinh nữ hàng đầu siết tay nhau để nhắc nhở, trong lòng thầm lẩm nhẩm, sau đó cùng nhau xoay người cúi đầu.
Màn che nặng nề chậm rãi khép lại, các học sinh từng hàng từng hàng bước xuống dãy bục. Học sinh lớp hai phía sau đi tới chờ đi lên.
Cô giáo Từ ở bên cạnh không ngừng nhẹ giọng nhắc nhở: "Từ từ thôi, thứ tự bước xuống cũng không thể lộn xộn."
Trên đường đi qua ngang qua phòng luyện tập để trở lại khán phòng, các học sinh vội vã hỏi nhau: "Sao sao, vừa rồi chúng ta hát thế nào?"
"Tớ thấy rất tốt."
"Không sai một chút nào so với lúc luyện tập."
"Không phải tớ đã hát lệch một âm chứ?"
"Không có đâu, tớ đứng cạnh cậu cũng đâu có nghe thấy, giám khảo càng không nghe thấy."
"Động tác cúi chào của tớ chậm một nhịp." Vương Hồng Đậu chạy đến bên cạnh Lâm Tiếu, nét mặt suy sụp.
Vương Hồng Đậu cũng đứng ở hàng đầu tiên nhưng không đứng cạnh Lâm Tiếu, cô bé đứng ở ngoài bìa hàng đầu tiên.
Lâm Tiếu an ủi Vương Hồng Đậu: "Không sao đâu, lúc chúng ta cúi chào thì giám khảo đã chấm điểm xong từ lâu rồi."
Vương Hồng Đậu lập tức vừa mừng vừa sợ: "Thật sao?"
Lâm Tiếu gật đầu: "Thật chứ!"
Trong khán phòng đen ngòm Lâm Tiếu nhìn không rõ nhưng là mấy giám khảo ngồi ở hàng đầu ngay trước mặt, đèn sân khấu chiếu vào họ, Lâm Tiếu rõ ràng nhìn thấy khi các cô hát đoạn kết của bài thứ hai thì các giám khảo đều cúi đầu viết điểm lên giấy.
Vương Hồng Đậu kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Tiếu, cảm thấy như mình được cứu.
Thật may quá, lúc cô cúi chào chậm nửa nhịp thì giám khảo đã chấm điểm xong.
Nhưng mà mày Vương Hồng Đậu lại nhanh chóng nhíu lại: "Sau khi giám khảo chấm điểm xong, nhìn thấy cúi chào không đồng đều thì có sửa lại điểm thấp không?"
Lâm Tiếu chần chừ: "Chắc không đâu."
Vương Hồng Đậu lắc tay của Lâm Tiếu: "Cậu có nhìn thấy các giám khảo sau đó có ai sửa điểm lại không?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Tớ không chú ý." Sau khi cúi chào thì đã nhanh chóng đi xuống sân khấu, Lâm Tiếu không có nhìn về bàn của giám khảo nữa.
Nhưng cô cảm thấy không đâu.
Giám khảo đã chấm xong điểm hết rồi, nếu bởi vì Vương Hồng Đậu cúi chào chậm nửa nhịp mà sửa thành điểm thấp hơn thì giám khảo đó cũng quá nhỏ mọn rồi.
Nhưng mà sự an ủi của Lâm Tiếu cũng không giảm bớt sự căng thẳng của Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu vô cùng lo lắng mình sẽ gây trở ngại cho lớp.
Bốn lớp hai rút thăm thi hợp ca theo thứ tự là 2/4, 2/2, 2/3, 2/1.
Lúc lớp 2/2 hát thì bọn Lâm Tiếu đang từ sau đài trở lại khán phòng nên không xem được lớp 2/2 biểu diễn hợp ca.
Lúc lớp 2/3 hát, ánh mắt Vương Hồng Đậu không chớp một cái nhìn chằm chằm sân khấu, càng không ngừng so sánh với lớp mình.
"Chủ nhiệm lớp 2/3 không đẹp bằng cô giáo Từ, chỉ huy cũng không hay như cô giáo Từ."
"Người dẫn đầu của lớp 2/3 tớ cảm thấy cũng rất bình thường, cậu cảm thấy sao?"
Vương Hồng Đậu mở to hai mắt liều mạng tìm lỗi sai của lớp 2/3. Mỗi lần tìm được một lỗi không rõ ràng thì trong lòng Vương Hồng Đậu đã trừ của lớp 2/3 một điểm, sự lo lắng trong lòng Vương Hồng Đậu cũng giảm bớt một phần, cô bé cảm thấy lớp mình biểu diễn hay hơn lớp 2/3.
Lớp 2/3 biểu diễn xong, màn che lại kéo lại lần nữa.
Một lát sau, màn che lại bị kéo ra, dưới đài truyền đến tiếng cảm thán vô cùng vang dội.
"Wao!"
"A!"
Vương Hồng Đậu ôm ghì lấy cánh tay của Lâm Tiếu, siết khiến Lâm Tiếu hơi đau, nhưng cô cũng không rảnh quan tâm đến chút cảm giác này mà đang cùng Vương Hồng Đậu trợn mắt há mồm.
Tất cả các nữ sinh lớp 2/1 đều mặc quần lụa màu hồng phấn, tất cả các nam sinh đều mặc âu phục màu trắng.
So sánh với các lớp khác đều thống nhất mặc đồng phục đội Thiếu Niên Tiền Phong thì chuẩn bị trang phục sân khấu tỉ mỉ như thế thật vô cùng bắt mắt.
"Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, chúng ta thua lớp 2/1 rồi!" Vương Hồng Đậu ngã lên trên ghế, bỗng chốc ỉu xìu.
Không khí cả lớp của Lâm Tiếu lập tức thay đổi, chung quanh đều là những tiếng than thở, đều cảm thấy lần này sẽ thua lớp 2/1.
Hơn nữa lớp 2/1 không những có trang phục sân khấu đẹp, còn có bạn múa phụ họa nữa.
Ca khúc tự do lớp 2/1 hát là bài Hoa Lupin, trong lúc đang hát thì bốn bạn học sinh nam và bốn học sinh nữ đứng hàng đầu nhẹ nhàng nhảy múa.
"Hết rồi hết rồi hết rồi!" Vương Hồng Đậu dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn nữa.
Lâm Tiếu thì không mất hết hy vọng như Vương Hồng Đậu, cô lắng tai cẩn thận nghe lớp 2/1 hợp ca: "Tớ thấy bọn họ hát nhanh hơn so với nhạc đệm một chút."
Vương Hồng Đậu đâu còn tâm trạng lắng nghe tiết tấu của lớp 2/1 cẩn thận nữa, cô bé chỉ vểnh tai nghe hai câu, thì lắc đầu: "Nghe không ra."
"Cho dù lớp 2/1 hát có hơi nhanh thì cũng không quan trọng, bọn họ vừa ra sân đã thắng rồi." Vương Hồng Đậu mất mát nói.
Lâm Tiếu khó hiểu nhíu mày: "Sao lại không quan trọng chứ, thi hợp ca thì ca hát phải thật tốt không phải sao?"
"Mặc trang phục gì rất quan trọng sao?"
Vương Hồng Đậu liếc Lâm Tiếu một cái: "Đương nhiên quan trọng, sao cậu có thể ngốc như vậy chứ. Cậu thử nghĩ xem, nếu cậu làm giám khảo, đột nhiên nhìn thấy một lớp đặc biệt như 2/1, quần áo đẹp như vậy, còn có múa phụ họa thì cậu có chấm điểm cao không?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Tớ còn muốn nghe thử xem bọn họ hát có thật sự hay hay không nữa."