Hạ Chí Phi nghe vậy, lúc này mới do dự một chút.
Nhưng cũng chỉ là một chút.
Rất nhanh đã ra quyết định: "Được rồi, chuyện này mọi người không cần nói thêm gì nữa, tôi đã quyết định xong rồi, cứ để cha một mình một phòng, Hạ Minh ngủ ở thư phòng của tôi, đến lúc đó sắp xếp một cái giường trong thư phòng của tôi. Lúc tôi làm việc, nó đừng gây ra tiếng động là được. Chờ kinh tế nhà chúng ta trở lại bình thường, thì sẽ tính toán những chuyện tiếp theo. Chuyện này tôi làm chủ rồi."
Hạ Chí Phi nói ông ta làm chủ tức là đại biểu cho việc này không còn gì có thể dàn xếp.
Trong lúc nhất thời Hạ Minh lòng như tro nguội.
Hạ Toàn rất hài lòng, xem ra con trai vẫn rất nghe lời, mặc kệ đứa con dâu này mỗi ngày đều xúi giục cái gì, con trai vẫn thuỷ chung hiếu thuận với ông ta.
Ông ta chính là muốn để cho con dâu biết, phí hết tâm tư đuổi cả nhà Hữu Đức đi cũng vô dụng.
Bà ta đối xử với cả nhà Hữu Đức như thế cũng đừng mong ông ta có thể đối tốt với bà ta bao nhiêu.
Nếu như không phải Hữu Đức vô dụng, ông ta cũng chẳng muốn làm kẻ xấu xa.
Nhưng không còn cách nào cả, đứa con trai này của ông ta cái gì cũng không biết, lại thèm muốn cuộc sống thoải mái của nhà thằng cả.
Tề Nghênh Nghênh hết sức chán ghét, nhưng chuyện đã định rồi, bà ta cũng không nói được gì khác, cũng không thèm lo lắng con trai đang tuyệt vọng, đi theo chồng mình đi vào thư phòng của ông ta.
Vừa vào trong phòng, Tề Nghênh Nghênh nhịn không được làm ầm lên: "Lão Hạ ông có ý gì vậy? Đứa nhỏ này không phải con ông sao? Con là của một mình tôi hay sao? Tôi chỉ muốn ngăn ra một căn phòng nhỏ cho nó ở trong phòng của cha cũng không được? Một chút không gian riêng tư ông cũng không để lại cho Hạ Minh? Con trai ở chỗ ông, rốt cuộc ông đang tính toán điều gì?"
"Bà đừng nóng giận, nghe tôi phân tích." Hạ Chí Phi thấy bà ta đã tức thành như này, nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Hạ Minh bình thường rất hay chơi đùa, cũng không hiểu chuyện lắm. Trong số mấy đứa nhà ta, sau này tôi muốn xem sau khi thằng cả về có tạo nên được tác dụng dẫn đầu hay không, khiến cho những đứa còn lại tốt hơn. Nếu như không thể, ít nhất cũng phải để cho đám nhỏ này rời khỏi chúng ta thì đều có công việc, có thể có miếng cơm no. Giống như nhà thằng cả bây giờ là được. Đợt này tôi vẫn luôn nghĩ, ba đứa nhà chúng ta đều biến thành như này, có phải là do chúng ta giáo dục có vấn đề hay không? Dĩ nhiên bản thân con mình cũng vô dụng, nhưng có khả năng chúng ta yêu chiều chúng nó cũng là một trong số nguyên nhân. Cộng thêm phương thức giáo dục của tôi không đúng... Cho nên, tôi nghĩ là, không thể để chúng nó trải qua những ngày tốt đẹp nữa. Phải để chúng nó hiểu ra rằng, cuộc sống tốt đẹp phải dựa vào bản thân chúng nó thực hiện."
"Vậy thì liên quan gì đến chuyện Hạ Minh ở thư phòng của ông? Có thể ông nói có lý, nhưng không liên quan gì đến vấn đề chỗ ở." Tề Nghênh Nghênh cảm thấy đây chính là đang lấy lệ.
"Hạ Thành đã kết hôn rồi, tôi không tiện xen vào nữa, Hạ Minh thì lại khác, tính cách của nó cũng càng dễ giáo dục hơn chút. Nó ở thư phòng của tôi, lúc tôi không có việc còn có thể giáo dục nó một chút. Tiền đồ của con cái sau này chúng ta cũng có thể bớt lo hơn một chút."
Hạ Chí Phi cảm thấy, như này quả thực là vẹn toàn đôi bên.
Vừa có thể để cho ông ta làm một người cha tốt, cũng có thể để cho ông ta làm một đứa con trai tốt trước mặt cha.
Nhắc đến Hạ Thành cũng khiến cho lửa giận của Tề Nghênh Nghênh tiêu tan không ít.
Mặc dù trong lòng còn có chút nghi ngờ, nhưng tóm lại xuất phát điểm của ông ta là tốt.
Chỉ cần lão Hạ còn chịu giáo dục Hạ Minh, vậy thì để Hạ Minh ở thư phòng cũng là chuyện tốt.
Thật ra, bà ta cũng phát hiện ra vấn đề của mấy đứa con, chỉ là... mặt mũi quá quan trọng.
Hiện tại lão Hạ sẵn lòng đối mặt với sai lầm, bà ta cũng không có gì để ngăn cản.
"Vậy thì nghe theo ông, nhưng lão Hạ này, mấy đứa con của chúng ta, ông đối xử với thằng cả quá tốt, sau khi nó trở về cũng không dễ chung sống với những đứa khác. Tôi thấy..."
Tề Nghênh Nghênh vẫn muốn nỗ lực ở chỗ thằng cả càng ít càng tốt.
"Nghênh Nghênh, đó cũng là con của chúng ta chứ không phải con người khác. Những năm này chúng ta để nó thiệt thòi, ở trên chuyện của Hữu Đức, tôi cũng khiến nó chịu thiệt. Bây giờ nó về rồi, chỉ cần nó muốn, tôi đều sẽ cố gắng hết sức. Cho dù nó không đòi cái gì, tôi cũng hy vọng có thể sắp xếp cho nó tốt một chút. Hơn nữa, tôi cảm thấy có thằng cả ở đây, hai đứa còn lại cũng có thể có cảm giác lo lắng, nếu như đều có thể tiến bộ hơn, chúng ta còn gì mà lo lắng chứ?"
Hạ Chí Phi hỏi lại Tề Nghênh Nghênh.
Mặc dù trong lòng Tề Nghênh Nghênh không vui, nhưng ông ta đã nói đến như vậy rồi, hơn nữa chuyện nhà cửa cũng đã giải quyết xong rồi, ngày mai sẽ lên tàu đi đón con, có nói thêm gì cũng là phí công.
Còn không bằng chấp nhận.
"Vậy tất cả những chuyện này nghe theo ông, nhưng sau này thằng cả về, bọn nó tới nhà chúng ta ăn cơm, còn có sau này ở chung thì phải nghe theo tôi. Tôi nói cho ông biết nhé, thằng cả nhà chúng ta cưới được cô vợ cũng không phải người đơn giản, nổi trội lắm đó. Tôi sợ nó bắt nạt mấy đứa nhà chúng ta."
Tề Nghênh Nghênh không có một chút hảo cảm nào với Bạch Tú Tú.
Còn chưa trở lại đã dám đối nghịch với bà ta, về sau không chừng sẽ vênh mặt hất hàm sai khiến bà ta cũng nên.
Bà ta không muốn chịu sự chèn ép này.
Sau khi bà ta gả cho lão Hạ, mặc dù không bị mẹ chồng chèn ép, nhưng phải chịu sự bức ép từ cha chồng còn có chú em chồng và chị em dâu.
Không có lý gì sau này còn phải chịu sự chèn ép từ con dâu.
Hạ Chí Phi không có hứng thú với chuyện nhà của phụ nữ, ông ta chỉ hy vọng con cái có tiền đồ.
Nghe thấy bà ta nói những chuyện vớ vẩn này thì gật đầu: "Được, chỉ cần đừng khiến thằng cả đau lòng, ảnh hưởng đến hoà khí gia đình thì bà cứ tuỳ ý mà làm."
"Vậy còn tạm được, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi đón thằng cả về nữa."
Bên này, Tề Nghênh Nghênh cuối cùng đã cảm thấy hài lòng.
Lúc này, trong phòng Hạ Thành, Hạ Minh đen mặt ôm đồ của mình ra ngoài, tốc độ kéo hành lý còn nặng nề hơn so với cái vali đi về phía thư phòng.
Hứa Niệm Đệ nhìn căn phòng không tính là nhỏ, còn có hai tấm chắn giường, cộng thêm trong phòng đầy đủ đồ dùng trong nhà.
Một phòng này, đủ cho chị em cả nhà cô ta ở.
Quả nhiên gả cho Hạ Thành là sự lựa chọn đúng đắn, ngoại trừ Hạ Thành, còn có ai có thể để cho cô ta sống thoải mái như thế?
"Về sau đây chính là nhà của hai chúng ta, mặc dù không tự do như nhà riêng, nhưng chúng ta ở trong nhà, ăn uống đều ở trong nhà. Sau này mẹ anh nhất định sẽ chuẩn bị công việc cho hai ta, đến lúc đó chúng ta có thể để dành được tiền. Niệm Đệ, chúng ta cứ sống tốt, đời này chúng ta sẽ cố gắng để có thể hạnh phúc được như hiện tại."
Hạ Thành là kiểu người có hơi hướng tới hôn nhân.
Hứa Niệm Đệ nghe anh ta nói, cũng đỏ mặt: "Em biết rồi, anh Thành, hai ta chuyển giường đến sát nhau trước đi chứ? Như vậy thì chẳng khác nào chúng ta có một cái giường lớn rồi. Ngày mai em lại mua thêm ít đồ cho hai ta dùng, căn phòng này là của hai chúng ta."
"Được, tất cả nghe theo em."
Ba ngày nghỉ vừa kết thúc, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà cũng bắt đầu đi làm việc.