Bên này Bạch Tú Tú vừa mới được đề bạt lên làm phó chủ nhiệm, đang trong lúc hăng hái.
Sáng sớm hôm nay bà chủ nhiệm Uông tới tìm, tâm trạng vô cùng tốt.
Nhưng bà ấy vẫn luôn không nói là gì, cứ đợi đến khi tan làm, mới đợi được Bạch Tú Tú, hai người nhỏ giọng nói chuyện: "Tú Tú, hôm nay tôi nhận được điện thoại của một người bạn, bà ấy nói cháu có thể đến tỉnh thành. Bên kia tìm được việc cho cháu hình như là làm việc ở tổ dân phố. Mặc dù không thể làm phó chủ nhiệm như ở đây, nhưng đây chính là tỉnh thành, sau này nhất định càng có cơ hội để vươn lên."
Chuyện này bà chủ nhiệm Uông đã kìm nén cả một ngày, bởi vì Bạch Tú Tú còn chưa đi làm, cho nên để đề phòng có biến cố gì, bà ấy không trực tiếp nói trước mặt mọi người.
Mà chỉ âm thầm nhắc đến với Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú không nghĩ tới bọn họ làm nhanh như vậy, vậy xem ra cô và Vương Thanh Hoà cũng phải rời đi.
Sau khi Bạch Tú Tú nói cảm ơn với bà chủ nhiệm Uông xong, hai người còn trò chuyện một lúc lâu nữa mới rời khỏi.
Lúc ra khỏi cửa, Vương Thanh Hoà cũng vừa vặn tới đợi cô.
"Hôm nay Tiểu Vương tới hơi muộn nhỉ." Bà chủ nhiệm Uông nửa đùa nửa thật nói một câu, sau đó lại vỗ vai Bạch Tú Tú.
"Tú Tú, tôi chúc mừng cháu trước nhé."
"Cảm ơn chủ nhiệm."
Bạch Tú Tú ngồi lên xe đạp của Vương Thanh Hoà, nói chuyện này với anh.
Vương Thanh Hoà nghe vậy cũng nói đến công việc mình làm: "Anh cũng được điều đến nhà máy đồ hộp ở tỉnh thành, nói là một chuyên gia nào đó vừa mắt anh, muốn anh đến nhận việc."
Sau khi hai người thương lượng xem phải làm sao, lúc đến cửa phát hiện người nhà họ Hạ đã tới.
Người tới là Tề Nghênh Nghênh còn có Hạ Thành, Hạ Minh.
Hạ Vi nói thế nào cũng không chịu tới, mà Hạ Chí Phi lâm thời có việc phải làm nên không đến.
"Thanh Hoà à, mẹ giới thiệu cho con, đây là Hạ Thành, đây là Hạ Minh, đây đều là em trai của con, con còn có một người em gái tên là Hạ Vi. Con là con cả trong nhà, sau này trở về nhà rồi, nhất định phải chăm sóc thật tốt cho em trai, em gái của mình."
Tề Nghênh Nghênh liếc mắt đã nhìn thấy Vương Thanh Hoà, bà ta nhiệt tình giới thiệu hai đứa con khác của mình.
Sau đó mới giới thiệu Vương Thanh Hoà và Bạch Tú Tú: "Đây là anh cả và chị dâu của các con. Hạ Thành, Hạ Minh hai đứa mau tới đây."
Hạ Thành và Hạ Minh mặc dù chưa từng gặp người anh trai này nhưng lại đã nghe nói quá nhiều lần, không có ấn tượng gì tốt, dù sao anh chưa trở về mà trong nhà cái gì cũng đã chuẩn bị xong, thật sự là quá bất công rồi.
Vương Thanh Hoà cũng không có cảm tình gì đối với hai người em trai mà mẹ ruột vô cùng yêu thích này.
Anh thản nhiên gật đầu: "Hạ Thành, Hạ Minh."
"Anh cả, chị dâu." Hạ Thành kịp phản ứng trước, anh ta cười ha hả chào hỏi.
Suy nghĩ làm sao để vơ vét được lợi lộc trên người Vương Thanh Hoà.
Hạ Minh lại ngơ ngác đứng đó, anh ta còn đang chìm đắm trong sự đau khổ buổi sáng bị cha gọi bắt anh ta đọc sách. Anh ta cũng là người có công việc rồi, sao còn phải đọc sách làm gì?
"Thanh Hoà, mẹ tới đón con về nhà, hôm nay cha con có việc cho nên mẹ và hai em trai tới đón con. Đồ đạc của các con đã thu dọn chưa? Nếu chưa thì mẹ giúp các con thu dọn, chúng ta lập tức đi mua vé, chuyển xe mấy lần, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đến nhà, còn có thể kịp ăn sáng ở nhà. Sau đó mẹ dẫn hai con đi nhận việc. Chờ sắp xếp xong, chúng ta sẽ đi xem nhà đã chuẩn bị cho các con, rồi lại về nhà ăn cơm."
Tề Nghênh Nghênh sắp xếp chuyện ngày mai rất vẹn toàn, dù sao bà ta cũng phải làm việc.
Nói xong, bà ta lại nhìn về phía Bạch Tú Tú: "Tiểu Bạch, đừng ngẩn ra đó, nhanh thu dọn đi."
Tề Nghênh Nghênh nói xong, vươn tay ra muốn kéo Bạch Tú Tú.
Động tác của Vương Thanh Hoà còn nhanh hơn so với bà ta, chặn tay của đối phương lại, Vương Thanh Hoà nhíu mày, nhìn đối phương còn có hai người em trai chưa từng gặp này.
"Con làm gì vậy?" Tề Nghênh Nghênh không nghĩ tới đang êm đẹp, thằng cả lại cản bà ta.
Bà ta cũng chẳng làm gì cả, kéo con dâu đi thu dọn đồ đạc không phải rất bình thường sao?
"Tự chúng tôi đi thu dọn là được, đi vào trước nói chuyện đi." Vương Thanh Hoà chịu đựng sự chán ghét, đối phương không nghĩ cách thông báo cho bọn họ trước, bây giờ người đã tới, lại chuẩn bị để bọn họ lập tức đi cùng theo.
Nếu như không phải bọn họ vốn dĩ đã có mưu đồ, thì hôm nay tuyệt đối không thể đi theo đám bọn họ như thế.
Tề Nghênh Nghênh mất mặt, chỉ có thể chán nản đi theo vào.
Ở phía sau hai người Hạ Thành và Hạ Minh cũng vội vàng đi theo.
Vào nhà, nhìn thấy nơi ở của bọn họ, hai người có chút bất ngờ.
Còn cho là nơi ở của bọn họ nhỏ, anh lại không có ai giáo dục, chỗ ở chắc cũng không khá hơn là bao.
Bây giờ xem ra không phải rất tốt sao?
Trong lòng Hạ Thành có cảm giác khó chịu, người anh cả mới gặp này của anh ta, có nhà, có vợ con, hơn nữa anh và vợ anh đều có việc làm, cuộc sống rất tốt, cha còn quan tâm bọn họ.
Bản thân mình sống đang khó khăn đây, cha còn quản cái này cái kia.
Đối với anh ta còn chẳng để bụng bằng Hạ Minh.
Lúc này, bà Nguỵ ở trong nhà vừa mới làm cơm tối xong, nghe thấy có người tới nhà thì vui vẻ: "Về rồi à? Cơm tối ở trong nồi ấy. Hai đứa nhỏ này đang ầm ĩ, mẹ không rảnh xới cơm cho các con, hai đứa tự xới cơm đi nhé."
Bà Nguỵ bị cháu trai cháu gái ầm ĩ bó tay toàn tập, hai đứa nhỏ này bình thường đều ngoan ngoãn, ai biết hôm nay lại kỳ lạ.
Vừa khóc vừa gào, làm hại bà không ra khỏi phòng được.
Tề Nghênh Nghênh nghe thấy tiếng động trong phòng, trong lòng mười phần khó chịu.
"Mẹ nói con chứ thằng cả, mẹ vợ con còn chưa đi à? Cuộc sống của hai đứa con cũng không dễ dàng gì, sao còn phải kéo theo bà ấy?" Tề Nghênh Nghênh có địch ý rất lớn với bà Nguỵ.
Thằng cả còn chưa gọi bà ta một tiếng mẹ đâu, ngược lại là gọi người khác trước rồi.
"Cả nhà chúng tôi đương nhiên phải ở cùng nhau, không phải đã có chỗ ở rồi sao?" Thái độ của Vương Thanh Hoà rất kiên định.
Tề Nghênh Nghênh càng tức giận hơn, cái gì mà gọi là cả nhà? Mẹ vợ thì tính gì là cả nhà?
Nhà mới không khác biệt gì lắm so với căn nhà hiện tại của thằng cả, bà ta còn nghĩ sau này mọi người quen rồi thì để Hạ Minh tới ở.
Hoặc là để hai vợ chồng Hạ Thành tới.
Nhà cũng đã mua rồi, dù sao cũng phải hưởng chút lợi lộc chứ?
Bây giờ nếu như cả bà già này cũng về, vậy thì phải làm sao?
Lần trước lúc anh nhắc đến, còn tưởng rằng là nói đùa, kết quả thế mà đến thật?
Lúc này bà Nguỵ cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, cũng từ trong phòng đi ra.
"Ai u, chuyện này... Sao tới đây cũng không báo một tiếng chứ? Tốt xấu gì tôi cũng nấu nhiều cơm một chút, bà nói xem, mấy người tới vội vàng thế." Bà Nguỵ cũng không có cảm tình gì với mẹ ruột của con rể.
Lúc bọn họ tới, bà có nhìn thấy.
Đêm hôm khuya khoắt mới tới, ngay cả cái thông báo cũng không có, vội vội vàng vàng.
Bà vốn dĩ còn định để mấy người này ở bên ngoài đợi thêm một lúc, không nghĩ tới con gái và con rể về sớm như vậy.
Lúc này chỉ có thể giả bộ như không biết có người đến.
Tề Nghênh Nghênh nhìn bà Nguỵ không vừa mắt, nghe bà nói chuyện thì càng không vừa mắt, nói cái gì vậy chứ? Như thể bọn họ tới vội vàng, không coi trọng vậy.
Hơn nữa, bà ta đã đợi bên ngoài mười mấy phút rồi, chẳng lẽ không nhìn thấy sao?
Báo hại bà ta lạnh cóng tay chân đều đau.