Tề Nghênh Nghênh tức giận, Hạ Chí Phi cũng rất mê mang khó hiểu.
Ông ta cũng không liên lạc gì với cả gia đình lão tam mà, sao cả gia đình bọn họ lại đến đây rồi rồi?
Ngoài cửa, Hạ Tuệ Tuệ nhìn sắc mặt của Kỷ Phong không được đẹp cho lắm, lập tức đoán được sự việc phát triển không được thuận lợi cho lắm.
Trong lòng cô ta cũng âm thầm mắng một tiếng vô dụng, nếu không phải gia đình anh ta có điều kiện tốt, lại là người Hạ Vi thích.
Cô ta cần gì phải đi dỗ dành Kỷ Phong chứ?
Kết quả chỉ là một chuyện nhỏ như thế mà Kỷ Phong cũng làm không xong.
"Thằng ba tới à, mau đi vào nhà đi." Hạ Toàn vẫn luôn ngồi ngó từ nãy đến giờ thấy con trai thứ ba đến, cuối cùng cũng chịu lên tiếng, trên mặt cũng lộ ra ý cười.
Hạ Hữu Đức nghe thế cũng không không đi đến, chỉ đứng ở cửa, lộ ra vẻ mặt xấu hổ áy náy: "Cha... Con, con đến đây là cầu xin anh cả chị cả một chuyện, chỉ cần bọn họ đồng ý con sẽ rời đi ngay. Con biết anh cả chị cả không muốn nhìn thấy con, con cũng là hết cách rồi nên mới phải đến đây."
Hạ Toàn đã có liên lạc bàn bạc từ trước với con trai rồi, lúc này cũng cùng con trai thứ ba diễn trò.
Ông ta giả vờ đau lòng nhìn về phía con trai cả: "Thằng cả, Hữu Đức cũng đã đến rồi, con nhẫn tâm để nó đứng ở bên ngoài thế à?"
"Cha, bọn họ đã làm hại con trai con lưu lạc ở bên ngoài, cuộc đời con trai con đã bị bọn họ phá hỏng, con và lão Hạ chỉ là không cho bọn họ vào nhà mà thôi. Bây giờ mới nói được mấy ngày chứ? Bọn họ lại đến rồi nè? Con và lão Hạ có cái gì mà không nỡ chứ?"
Tề Nghênh Nghênh sợ chồng mình thật sự lên tiếng nói cái gì mà nếu cũng đã đến thì cứ vào nhà ngồi chơi gì đó.
Bà ta trực tiếp đánh đòn phủ đầu.
Hạ Chí Phi nghe vợ nói xong, cũng không có vẻ không nỡ gì đó.
Ông ta nhìn Hạ Hữu Đức đang đứng ngoài cửa nói: "Hữu Đức, có chuyện gì thì chú cứ đứng ngoài cửa nói đi, tôi đang nghe đây, chú nói xong rồi nhanh đi về."
Hạ Hữu Đức thầm mắng hai vợ chồng này trong lòng một trận, nhưng mà cũng không trông chờ vào việc bọn họ cho ông ta đi vào, lần này ông ta đến đây là vì Tiểu Thiên và Tuệ Tuệ.
"Anh cả, vợ của em bị bệnh, hiện tại trong nhà lộn xộn lắm. Hai đứa nhỏ ở nhà cũng không thể nào tập trung làm việc được. Anh cả, nhà của anh rộng hơn nhà em một chút, hơn nữa cũng gần nơi hai đứa nó đi làm. Anh có thể cho Tuệ Tuệ và Tiểu Thiên ở lại nơi này không? Mỗi tháng bọn nó đều sẽ giao chi phí sinh hoạt cho anh, có được không?"
Hạ Hữu Đức nói có vẻ rất hèn mọn.
"Em dâu bị bệnh? Tình trạng thế nào?" Hạ Chí Phi quan tâm hỏi ông ta.
Trong lòng Hạ Hữu Đức chột dạ, nhưng mặt ngoài lại cực kỳ bi thương: "Đây là bệnh cũ, đã có bệnh từ mấy năm trước rồi. Anh cả, chị cả, hai người giúp em một lần đi."
Hiện tại Tề Nghênh Nghênh cảm thấy vô cùng buôn nói, cái gì mà giúp ông ta một lần chứ?
Vậy thì có khác gì với lúc trước chứ?
"Lão Hạ à, hiện tại nhà mình cũng không có chỗ ở. Ông nhìn xem, trong nhà mình đã hết phòng trống rồi. Hiện tại Hạ Minh còn phải ở phòng sách nữa đó, nếu lại để Tiểu Thiên và Tuệ Tuệ đến đây, bọn nó ở chỗ nào đây?"
Tề Nghênh Nghênh cũng không nói không đồng ý, chỉ là nói thẳng tình hình thực tế hiện tại.
Hạ Chí Phi cũng biết tình hình hiện tại trong nhà mình, đang định từ chối.
Hạ Tuệ Tuệ đã khóc khóc cầu xin: "bác cả, bác cho bọn cháu ở nhà đi, cháu, cháu ngủ trên sofa là được rồi, anh cháu ngủ dưới đất là được. Anh ấy không sợ lạnh, hai chúng cháu ở trong nhà, cha lại còn phải chăm sóc cho bọn cháu. Mợ và cậu cháu còn đến đây chăm sóc mẹ, hiện tại trong nhà không còn chỗ ở nữa rồi."
"Sao có thể để cháu ngủ ghế sofa được chứ? Cháu là con gái..." Hạ Chí Phi nhíu mày.
"Bác cả, cha và bọn cháu cũng hết cách rồi." Hạ Tuệ Tuệ khóc lóc vô cùng đáng thương.
Tề Nghênh Nghênh ở bên cạnh giận muốn phát khùng, lại nữa, cái nhà này lại chơi trò này nữa!
Lần nào cũng đều là thế!
"Lão Hạ, tôi không phản đối chuyện để hai đứa Tuệ Tuệ ở lại nơi này, nhưng mà nhà chúng ta thật sự hết chỗ ở rồi, ông cũng không thể bắt mấy đứa nhỏ chen chúc ngủ chung với nhau được đúng không? Với lại cho dù có thể chen chúc ngủ chung đi, nếu con trai cả chúng ta về nhà ăn bữa cơm này nọ, gặp được hai đứa nó, đến lúc đó phải làm thế nào đây? Ông bảo thằng bé Thanh Hòa kia sẽ suy nghĩ như thế nào? Lúc trước ông còn nói tôi bất công, nếu như ông cho bọn nó ở lại, vậy đó không chỉ là bất công nữa rồi. Chuyện này, chúng ta thật sự không thể đồng ý được."
Tề Nghênh Nghênh ra vẻ như vô cùng hiền huệ, cùng thành thạo mà dùng chuyện của con trai cả Vương Thanh Hòa để ngăn cản chuyện cả gia đình Hạ Hữu Đức muốn dọn về ở.
Hạ Chí Phi vốn dĩ đang do dự, nhưng ngẫm đến đứa con trai cả vừa mới tìm được trở về, ông ta lại càng đắn đo hơn.
Đến tận bây giờ con trai cả cũng chưa từng gọi ông ta một tiếng cha, cũng không gọi Nghênh Nghênh là mẹ.
Rõ ràng là trong lòng anh còn đang oán trách bọn họ.
Nếu đã đến lúc này rồi mà còn làm thằng cả tủi thân, vậy chẳng phải tất cả mọi chuyện bọn họ làm đều uổng phí rồi sao?"
Tuy rằng ông ta cũng rất yêu thương thằng bé Hạ Thiên, nhưng dù sao đó cũng là con của Hạ Hữu Đức.
Nếu hai đứa nhỏ đều tài giỏi như nhau, ông ta đương nhiên càng thích con mình hơn.
Hạ Chí Phi nhanh chóng cân nhắc lợi và hại, nói: "Hữu Đức, chuyện này anh không thể giúp chú được. Lỡ như thằng con trai cả nhà anh thỉnh thoảng quay về, nhìn thấy hai đứa nhỏ này..."
"Anh cả, trước khi bọn nó về không báo trước sao? Chỉ cần báo trước, tìm người nói cho Tiểu Thiên và Tuệ Tuệ, để chúng nó không về không phải là được rồi sao? Với lại chỉ nửa tháng thôi, đến cả nửa tháng cũng không được sao?" Hạ Hữu Đức đau khổ cầu xin.
Tề Nghênh Nghênh thầm nói không xong, nếu lúc này thằng cả ở chỗ này thì có lẽ con được.
Con trai cả không ở chỗ này, dựa theo tính cách của lão Hạ, ông ta chắc chắn không thể nào từ chối không cho hai đứa nhỏ này đi vào nhà.
"Chí Phi à, không bằng cha dọn vào phòng sách ở, để Hạ Minh và Tiểu Thiên ở trong phòng của cha, còn Tuệ Tuệ... Phòng Vi Vi to như thế." Hạ Toàn cũng năn nỉ con trai.
Lúc ông ta nói chuyện, mắt cũng đỏ lên.
"Mấy đứa nhỏ này ít nhất cũng cùng một họ, sau này hai đứa già rồi, không phải còn muốn để bọn nó giúp đỡ lẫn nhau sao? Cha cũng đã là người chôn nửa người xuống mồ rồi, ước mơ lớn nhất đời này chính là hi vọng nhà chúng ta có thể nhộn nhịp một chút. Cháu trai cháu gái đều ở bên người. Hai đứa con..."
Hạ Toàn thở dài.
Ngoài cửa, Kỷ Phong nhìn dáng vẻ người trong lòng ấm ức như thế, lại nhìn Hạ Vi không chút d.a.o động, lại càng ghét Hạ Vi hơn nữa.
Lúc này Hạ Vi đã đứng bên cạnh Kỷ Phong, Hạ Vi chẳng có bất cứ hảo cảm gì với cả gia đình nhà chú ba.
Cũng không muốn bọn họ dọn đến đây ở.
Nhưng mà hôm nay Kỷ Phong đang ở nơi này, cô ta mở miệng yêu cầu cũng không tốt lắm.
Ngoài ra cô ta cũng không muốn nói chuyện với cha mẹ, cha mẹ không đồng ý chuyện của cô ta và Kỷ Phong, cô ta ước gì không cần ở lại trong căn nhà này nữa.
"Vi Vi, Tuệ Tuệ đáng thương như thế, em không thể ở chung một phòng với cô ấy sao?" Giọng của Kỷ Phong rất nhỏ.
Hạ Vi nghe xong lập tức sững sờ.
"Cái gì?"
"Em, em đừng hiểu lầm, anh chỉ là cảm thấy ít nhất thì hai người bọn em cũng là người một nhà." Giọng của Kỷ Phong vẫn cứ rất nhỏ.
Tề Nghênh Nghênh thấy cha chồng rõ ràng là muốn để gia đình bà ta nuôi con giúp nhà lão tam, bực mình muốn chết.
"Lão Hạ, tôi cảm thấy đừng mạo hiểm thì tốt hơn, với lại... Tôi nhìn thấy hai đứa nó cũng sẽ nhớ đến thằng cả nhà mình. Hai đứa nhỏ nhà chú ba được dạy dỗ tốt biết bao nhiêu, thằng cả nhà chúng ta... Biết bao năm qua lại không có ai để ý đến. Tôi chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy khó chịu."
Tề Nghênh Nghênh khụt khịt lau nước mắt.
Hạ Chí Phi cũng có rất nhiều oán hận đối với cả gia đình nhà đứa em trai thứ ba này.
"Vi Vi, em... em giúp chị đi, sau này hai chúng ta làm bạn với nhau, không phải cũng khá tốt sao? Chị..." Hạ Tuệ Tuệ nhìn về phía Hạ Vi, cô ta cảm thấy đây mới là điểm mấu chốt khiến cô ta có thể ở lại nơi này.