Kỷ Phong nghe thế hai mắt cũng sáng rực lên, hạ thấp giọng kề tai nói nhỏ với Hạ Vi: "Vi Vi, cha mẹ em có địch ý quá nặng với anh. Không bằng em để Tuệ Tuệ ở lại nơi này, để cô ấy làm người truyền lời giúp hai chúng ta. Anh... Anh sẽ không từ bỏ em."
Kỷ Phong nói thế làm Hạ Vi vui vẻ hơn rất nhiều.
Đúng vậy, cho dù thế nào, chỉ cần Kỷ Phong đủ cố gắng, sớm muộn gì cha mẹ cũng sẽ đồng ý.
Cô ta có thể chờ Kỷ Phong, nếu năm nay không được thì năm sau, năm sau không được thì ba năm, năm năm, mười năm, cả đời!
"Mẹ, hay là chúng ta để Tuệ Tuệ ở lại nơi này đi." Hạ Vi chủ động đưa ra yêu cầu, đánh cho Tề Nghênh Nghênh trở tay không kịp.
Tề Nghênh Nghênh không dám tin tưởng nhìn con gái: "Vi Vi?"
Hạ Vi quay đầu không nói tiếng nào.
Hạ Thiên cũng bắt chước chiêu của em gái, nói ra tác dụng của mình: "Bác cả, bác để cháu và Hạ Minh ở chung một phòng, cháu còn có thể giúp Hạ Minh học tập. Dù sao thì em ấy cũng phải thi công việc khác, cũng không thể cứ rảnh rỗi mãi như thế được. Hơn nữa, cha của bọn cháu làm sai, chúng cháu cũng nên chuộc tội. Chúng cháu đều thiếu nợ anh cả, chờ nhìn thấy anh cả rồi, cháu cũng muốn xin lỗi anh ấy đàng hoàng. Chúng ta đều là người một nhà, cũng không thể cứ luôn trốn tránh mãi không gặp được. Cháu cũng muốn làm anh ấy tha lỗi cho nhà cháu."
Hạ Thiên nói lời này, cũng nói trúng ý của Hạ Chí Phi.
Dù sao cũng là người một nhà, cũng không thể cứ như thế cả đời được đúng không?
"Nghênh Nghênh, bà để hai đứa nhỏ ở lại đây đi, chuyện này tôi đã quyết định rồi. Hữu Đức, anh cho hai đứa nhỏ này ở lại đây, nửa tháng sau chú lại đến đón hai đứa nó về. Còn nữa, chú không được phép đến nhà của chúng tôi." Thái độ của Hạ Chí Phi đối với Hạ Hữu Đức vẫn còn rất quyết liệt.
Mặt Tề Nghênh Nghênh lạnh tanh xoay người quay về phòng.
Nhắm mắt làm ngơ!
Không được, bà ta nhất định phải nghĩ cách làm hai người này biến đi mới được.
Lúc này trong nhà họ Hạ vô cùng rối loạn, Hạ Minh nằm mơ cũng không ngờ được rằng cậu ta vốn dĩ đã sống trong nước sôi lửa bỏng, không ngờ bây giờ lại còn phải sống chung một nhà với Hạ Thiên.
Đáng giận nhất chính là, cậu ta còn chưa ăn cơm nữa.
Đến cả mẹ cũng đã đi lên lầu rồi, không có ai để ý đến cậu ta cả!
"Đi nghỉ ngơi hết đi, Hạ Thành, ngày mai con xin nghỉ dẫn vợ con đến bệnh viện khám thử đi, không thể qua loa được. Chuyện này là lỗi của Vi Vi, bắt đầu từ ngày mai, cha sẽ bảo Vi Vi chăm sóc cho vợ của con." Hạ Chí Phi bất đắc dĩ nhìn gia đình rối loạn này.
Nhìn hai vợ chồng đứa con thứ hai bị ngó lơ nãy giờ, lên tiếng trấn an.
Gia đình đang yên đang lành, sao có thể rối loạn chứ?
Hạ Thành không quá hài lòng với kết quả này, nhưng mà ít nhất cũng coi như đã cho anh ta một câu trả lời công bằng, cho nên anh ta đỡ vợ lên lầu.
Quay về phòng, Hứa Niệm Đệ lập tức ngồi trên giường khóc.
"Cái con nhỏ Hạ Vi nhà anh đúng là ông trời là nhất, nó là thứ hai. Nếu không phải cơ thể em đủ khỏe mạnh thì hôm nay con của chúng ta đã mất rồi. Em... Em còn tưởng rằng anh thích em, lại là người có trách nhiệm, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em. Kết quả anh chăm sóc cho em như thế này sao?"
Hứa Niệm Đệ chất vấn Hạ Thành, nhưng mà cho dù là đang chất vấn thì giọng điệu của cô ta vẫn rất dịu dàng và mềm mại.
Làm Hạ Thành hoàn toàn không giận chút nào.
Hạ Thành chỉ có thể dỗ dành cô ta: "Anh biết em rất tủi thân, em cứ em tâm đi, anh sẽ không tha cho nó."
"Thôi, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được rồi. Em thấy sau này nhà của anh còn sẽ rối loạn hơn nữa đó." Ánh mắt Hứa Niệm Đệ hơi lóe lên.
Hứa Niệm Đệ tràn ngập chờ mong về cuộc sống tương lai của gia đình này.
Cái nhà họ Hạ này vốn dĩ đã đủ rối loạn rồi, hiện tại lại còn lôi thêm con của nhà chú ba vào nữa.
Hơn nữa hai gia đình vốn dĩ còn có mối thù lớn như thế ở chính giữa.
Chỉ cần nghĩ cũng biết cuộc sống sau này sẽ vô cùng nhộn nhịp.
"Anh Thành, chúng ta phải vớt vát thêm một ít lợi ích nữa mới được, theo em cảm thấy, cuộc sống của nhà mình sau này sớm muộn gì cũng sẽ bị quậy cho tanh bành." Hứa Niệm Đệ nắm tay anh ta, khẽ dặn dò.
"Yên tâm đi, chỉ cần còn cha mẹ ở đây thì cái nhà này sẽ không tan vỡ được. Nhưng mà em nói đúng lắm, chúng ta phải vớt vát thêm chút lợi ích mới được. Em mới gả đến đây chưa được mấy ngày, không biết rõ bản lĩnh của Hạ Thiên. Lúc trước anh ta sống ở nhà chúng ta, nhà chúng ta có cái gì tốt đều phải nhường cho anh ta. Lúc anh ta đi học thì có thành tích rất tốt. Trứng gà trong nhà, bọn anh chỉ có một, cha lại cho anh ta hai quả. Công việc của anh ta cũng được phân phối rất tốt, cha đối xử với anh ta như đối với con ruột. Nếu có đi gặp bạn bè thì cũng dẫn anh ta đi cùng. Anh và Hạ Minh giống như là con được nhặt về vậy. Lần trước nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn như thế, Hạ Thiên mới bị đuổi đi. Nếu không thì anh ta sẽ không bao giờ rời đi đâu!"
Hạ Thành chỉ cần nhớ đến những ngày đó thì da đầu lập tức cảm thấy tê rần.
Hứa Niệm Đệ cũng mở mang hiểu biết, tuy rằng nhà cô ta không tốt, nhưng ít nhất cha mẹ cô ta không bất công thiên vị cho người ngoài.
"Vậy mà anh còn đồng ý cho bọn họ về nữa hả, chúng ta cũng chẳng phải người tài giỏi gì, lỡ như sau này bị người ta chiếm hết lợi ích thì phải làm sao đây?" Hứa Niệm Đệ lo lắng.
"Em cứ yên tâm đi, anh đoán ông anh cả từ trên trời rời xuống của anh càng không muốn nhìn thấy hai người kia. Tóm lại chúng ta cứ ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Lúc này Hạ Thành buồn ngủ lắm rồi, không muốn nhắc đến mấy chuyện nhảm nhí đó.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa hoàn toàn không biết gì về chuyện của nhà họ Hạ, càng không biết ngày mai còn có một vở diễn lớn hơn đang chờ bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, hẻm nhỏ.
Sáng sớm bà Ngụy thức dậy, xào quả trứng.
Lại cảm thấy dạo gần đây gia đình quá bận rộn, cho nên lại lấy một con thỏ khô ra chặt nhỏ, hấp mềm lại hầm với khoai tây.
Đồ ăn ngon thế này, nhất định phải ăn kèm với cơm.
Bà Ngụy cảm thấy bữa sáng hôm nay có chút khô khan, lại ngâm một ít rau dại khô để nấu canh.
Sau khi làm xong, bà lại cầm hai hộp cơm ra, múc một phần đồ ăn, chuẩn bị để cho con rể và con gái mang đi trưa nay ăn.
Số còn lại thì bưng lên bàn.
Chờ chuẩn bị đầy đủ rồi, lúc này mới gọi hai người còn đang ở trong phòng ăn cơm.
"Thanh Hòa, Tú Tú dậy chưa?" Bà Ngụy thấy con rể bưng chậu nước từ trong phòng đi ra, dứt khoát không đi vào gọi con gái nữa.
Vương Thanh Hòa nghe vậy gật đầu nói: "Mẹ, Tú Tú dậy rồi, em ấy mới rửa mặt xong, lát nữa sẽ ra ăn cơm ngay. Con đi đổ nước trước, lại múc hai xô nước lên.
Buổi trưa anh và Tú Tú đều không ở nhà, nếu để bà cụ tự đi múc nước giếng thì bà sẽ rất vất vả.
Hơn nữa mùa đông múc nước không tiện cho lắm.
Bà Ngụy đã quen với chuyện con rể luôn suy xét cẩn thận cho người trong nhà, cũng không nói lời khách sáo với anh.
Vương Thanh Hòa đi ra ngoài không được bao lâu, Bạch Tú Tú cũng đã ra khỏi phòng.
"Mẹ, Minh Minh và Nguyệt Nguyệt đâu rồi?" Bạch Tú Tú thấy hai đứa nhỏ không ở trong phòng khác, cũng không ở ngoài sân.
"Mấy ngày nay chuyển nhà chúng nó cũng rất mệt, con nít chuyển chỗ mới cũng khó ngủ hơn, mấy ngày nay ngủ cứ giật mình mãi, vẫn còn chưa thức dậy. Hai đứa con ăn cơm trước đi, mẹ còn giữ ấm đồ ăn trong nồi, chờ Minh Minh Nguyệt Nguyệt thứ dậy sẽ ăn sau. Con mau đi ăn cơm đi, đừng có đi làm muộn."
Bà Ngụy đã tính toán xong rồi, kéo con gái đi ăn cơm.