“Con hiểu ý của cha, nhưng mà hiện tại bác cả đang nổi giận, cha có nói cái gì thì bác cả cũng sẽ không nghe. Cha cũng đừng nghĩ đến chuyện đến nhà bác cả gì nữa, cha không xuất hiện, bác cả còn có thể nhớ một ít tình cảm quá khứ. Cha vừa xuất hiện, với lại hôm nay con trai cả của bác cả cũng có mặt. Bác cả sẽ chỉ nghĩ đến sai lầm của cha mà thôi. Cha làm như thế sẽ chỉ làm cuộc sống của con càng thêm vất vả hơn thôi.”
Hạ Thiên xụ mặt, càng ngày càng thất vọng về cha của mình.
Trước kia cha luôn có thể mang đến ích lợi cho anh ta, đặt bản thân ông ta vào hoàn cảnh của anh ta để suy nghĩ. Hiện tại thì hay rồi, trong đầu óc chỉ toàn nghĩ đến ích lợi và làm sao để có thể quay về nhà bác cả lần nữa.
Cho dù cuộc sống của nhà bác cả có tốt đến cỡ nào thì đó cũng không phải là của bọn họ, đúng không?
Hạ Hữu Đức không hiểu sao đã bị con trai mắng cho một trận, cực kỳ ấm ức: “Không phải cha nghĩ làm thế thì sẽ giúp được con sao? Con không biết đâu…”
Hạ Hữu Đức nói lại chuyện ngày hôm nay cho Hạ Thiên nghe.
Hạ Thiên vô cùng khiếp sợ, anh ta chỉ gặp được cha và ông nội ngay ngoài cổng.
Cha và ông nội lại thật sự làm được chuyện này à?
“Thật ra chuyện công nhân tạm thời này có thể hỏi Tuệ Tuệ. Cha, một người công nhân lâu năm ở nhà máy Tuệ Tuệ vẫn luôn khá ưng ý Tuệ Tuệ, muốn giới thiệu cháu trai của mình cho Tuệ Tuệ. Hay là cha bảo Tuệ Tuệ đi hỏi thăm một chút xem? Cũng có thể làm ông nội giảm bớt áp lực một chút.”
Hạ Thiên quyết đoán đẩy em gái ra, còn anh ta thì tuyệt đối là không được.
Cho dù anh ta có cách giải quyết thì chắc chắn cũng sẽ dùng để sau này tự lót đường cho mình.
“Được rồi, vậy chờ sau này cha sẽ đi hỏi thăm Tuệ Tuệ thử, hôm nay không được rồi. Bác cả của con cũng thật là, đã nói là tha thứ cho cha rồi, vậy mà không thể cho cha đến nhà bọn họ ngồi chơi sao? Con và Tuệ Tuệ cũng đã ở lại trong nhà rồi, cha là cha, sao có thể yên tâm được chứ? Thằng con trai kia của ông ấy đã áp bức không gian sinh tồn của con rồi, không lẽ còn chưa đủ sao? Lại cứ kiên quyết không chịu nhận cha."
Hạ Hữu Đức thật sự cảm thấy Vương Thanh Hòa vô cùng vướng bận phiền lòng.
“Được rồi, cha cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa, nhà chúng ta còn phải trông chờ vào nhà bác cả nữa đó." Hạ Thiên không muốn đánh giá chuyện này, đứng ở góc độ của anh ta, đây rõ ràng đều là lỗi của Vương Thanh Hòa.
Nhưng mà… Người khác nghe thấy và nói ra, đều chỉ nói là lỗi của cha anh ta.
Hạ Thiên tiễn cha mình đi rồi lại quay về, cơm chiều cũng đã được bưng lên.
Hôm nay trong nhà lại có thêm một người là Kỷ Phong.
Suýt chút nữa không đủ chỗ ngồi.
Hôm nay Kỷ Phong cũng coi như mở mang tầm mắt, chuyện trong nhà họ Hạ đúng là quá rối loạn.
Hơn nữa thái độ của bọn họ đối với Hạ Tuệ Tuệ làm người ta cảm thấy rất chạnh lòng. Hạ Tuệ Tuệ tốt như thế… Vậy mà bọn họ nói chuyện lại không chừa cho Hạ Tuệ Tuệ chút mặt mặt mũi nào, nhất là hai người từ dưới quê đến kia.
Cả gia đình ăn cơm chiều xong, Hạ Chí Phi chủ động nhắc đến chuyện để Vương Thanh Hòa đi theo ông ta đi gặp thầy giáo.
“Thanh Hòa, con đi theo cha đi gặp chủ nhiệm Chu, hiện tại ông ấy đang làm chủ nhiệm của bệnh viện đông y, là một người cực kỳ nổi tiếng. Hôm nay con đến đó rồi, nhất định phải tôn trọng ông ấy đó.”
Hạ Chí Phi dặn dò Vương Thanh Hòa.
Tuy rằng người này là bạn của ông ta, nhưng mà cũng chỉ coi như là có quen biết mà thôi. Ông ta phải đi nhờ vả không ít người mới có thể thành công.
Hơn nữa ông cụ thật sự muốn nhận một người học trò, hôm nay không chỉ có một mình anh đến đó.
"Tôi đã biết, cảm ơn ông." Vương Thanh Hòa lễ phép cảm ơn.
Hạ Chí Phi còn tưởng rằng ông ta còn có thể nghe được một tiếng cha, kết quả lại là thế này, lập tức vô cùng thất vọng, nhưng mà cũng không nản chí.
Ông ta dẫn theo anh đi ra ngoài.
Trước khi đi, Vương Thanh Hòa còn lo lắng nhìn thoáng qua vợ mình: "Tú Tú, em ở đây chờ anh, trời tối lắm, đừng đi lung tung."
"Được rồi." Bạch Tú Tú có chút dở khóc dở cười, cô còn có thể đi lạc được à?
Thấy con trai lo lắng cho vợ như thế, Tề Nghênh Nghênh cạn lời. Sao nào? Không lẽ bà ta còn có thể ăn h.i.ế.p con dâu sao?
"Hạ Minh, con dọn dẹp bàn ăn giúp mẹ. Vi Vi à, con đi tiễn Kỷ Phong đi. Tiểu Bạch, con ngồi nghỉ đi, lát nữa mẹ rửa táo cho con." Tề Nghênh Nghênh cố ý lấy lòng Bạch Tú Tú.
Tối nay cái cảnh lão Hạ đuổi Hạ Hữu Đức đi ra ngoài, thật sự quá hả giận.
Không có gì để nghi ngờ, nguyên nhân khiến chuyện này xuất hiện chính là bởi vì con trai cả phù hợp mong đợi của ông ta.
Nếu thằng cả vẫn giống với ba đứa con khác trong nhà, lão Hạ chắc chắn sẽ không đuổi Hạ Hữu Đức đi ra ngoài.
Càng miễn bàn đến chuyện dùng mối quan hệ đi nhờ vả giúp thằng cả, trước ngày hôm nay, bà ta cũng không ngờ rằng ông ta lại tìm một người ghê gớm như thế!
Nếu thật sự có thể để người kia nhận lấy, vậy con trai cả của bà ta thật sự rất lợi hại.
Không có lý do gì mà bà ta muốn xa cách với thằng con trai này, sau này người một nhà thân thiết với nhau hơn, anh cũng có thể giúp đỡ em trai em gái nhiều hơn.
Thằng cả thương vợ như thế, bà ta đối xử tốt với Bạch Tú Tú một chút không phải là xong rồi sao?
So với vợ của Hạ Thành, Bạch Tú Tú thật sự tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Người với người sợ nhất là bị đem ra so sánh, ít nhất thì vợ của thằng cả cũng không bắt nhà bọn họ giúp đỡ cho nhà mẹ đẻ của cô.
Dựa theo cách nói của Hạ Thành thì từ sau khi người nhà mẹ đẻ của vợ thằng cả đến đây sống thì luôn nấu cơm cho hai người bọn họ, còn quét dọn nhà cửa sạch sẽ, cũng không gây ra chuyện phiền phức gì.
Khác hoàn toàn với những gì bà ta đã nghĩ lúc đầu.
Cho nên về chuyện đối xử tốt với Bạch Tú Tú, bà ta cũng không phải không làm được.
Bạch Tú Tú thì lại không ngờ rằng bà mẹ chồng từ trên trời rơi xuống ngay từ mới bắt đầu đã thích kiếm chuyện với cô, hiện tại lại có thể tốt tính ngồi nói chuyện với cô như thế này.
Nhưng mà Vương Thanh Hòa không muốn nhận gia đình này, cô cũng sẽ không nhận.
Cho nên cô chỉ cười cười nói: "Cảm ơn."
Tề Nghênh Nghênh đã quen với việc hai vợ chồng thằng cả không gọi bà ta là mẹ, đứng lên đi làm việc của mình.
So với sự bình tĩnh của những người khác trong nhà, giờ phút này Hạ Thiên lại không thể nào bình tĩnh được.
Anh ta ghen tị hai mắt đỏ ngầu giống hệt con thỏ, lúc trước bác cả chỉ nói là tìm bạn của ông ta để học đông y, cũng chưa từng nói đó là một người ghê gớm như thế.
Anh ta cũng từng nghe đến danh tiếng của ông cụ này rồi.
Nếu thật sự được ông ấy yêu thích, vậy sau này cần gì phải lo lắng những chuyện khác nữa chứ?
Quả nhiên, không phải con ruột là không được mà.
Anh ta ở bên cạnh bác cả nhiều năm như thế, cũng chưa từng thấy bác cả nhắc đến mối quan hệ tốt thế này. Hiện tại con trai của bác cả đã tìm về, ông ta không chút do dự lập tức đi tìm mối quan hệ tốt như thế ngay.
Dựa vào chuyện này, bác cả còn dám mở miệng nói bác cả đối xử với anh ta còn tốt hơn con ruột nữa hả?
Nếu không có Vương Thanh Hòa ở đây so sánh thì anh ta đã tin thật rồi!
Năm xưa cha làm như thế, đúng là chẳng sai chút nào!
Chỉ cần con trai của bác cả đủ tài giỏi thì chắc chắn sẽ không thèm để ý đến anh ta.
May mà lúc trước cha đã làm Hạ Minh và Hạ Thành trưởng thành thành hai tên vô dụng, nếu không thì anh ta thậm chí còn không tranh lại Hạ Thành và Hạ Minh.
Ánh mắt và biểu cảm của Hạ Thiên quá đáng sợ, Bạch Tú Tú muốn bỏ qua cũng khó.
Nhìn thấy gương mặt tràn ngập ghen tị của anh ta, Bạch Tú Tú chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười. Cuộc sống hiện tại của Hạ Thiên là do cha của Hạ Thiên là Hạ Hữu Đức đạp lên vận mệnh của Vương Thanh Hòa, đi từng bước một mà có được.
Cuộc sống của Vương Thanh Hòa khổ bao nhiêu thì cuộc sống của Hạ Thiên lại xuôi gió xuôi nước bao nhiêu.
Hiện tại chỉ là bảo bọn họ trả lại mọi thứ cho chủ nhân của nó, vậy mà đã làm anh ta khó có thể thừa nhận như thế sao?
Kiếp trước, cô đã nhìn thấy một Vương Thanh Hòa cuồng loạn khi cô c.h.ế.t đi, cũng từng thấy anh cô đơn và tuyệt vọng, cũng thấy được cảnh anh cố gắng bước đi mỗi một bước vô cùng khó khăn.
Cũng nghe nói qua Hạ Thiên thuận lợi như thế nào.
Tốt nhất là Hạ Thiên có thể từ từ quen với chênh lệch hiện tại của anh ta, dù sao thì không bao lâu sao, anh ta sẽ còn thảm hơn hiện tại nhiều.
Hạ Thiên đã ghen tị đến mức không thể khống chế được, một lúc lâu sau anh ta mới khống chế được cảm xúc của mình, sau đó quay đầu cười nói với Hạ Thành: "Hạ Thành, bác cả có tài nguyên tốt như thế, tại sao lại không giới thiệu cho cậu chứ?"