"Hả?" Hạ Thành đang định đỡ vợ về phòng, nghe Hạ Thiên hỏi thế cũng ngơ ngác.
Anh ta không có hứng thú với chuyện học đông y, tại sao phải giới thiệu cho anh ta chứ?
Thấy Hạ Thành lộ ra vẻ mặt khó hiểu như thế, Hạ Thiên thầm mắng một câu đồ vô dụng.
Thì ra anh ta thậm chí còn không biết chuyện này tượng trưng cho điều gì à?
"Giáo viên mà bác cả tìm cho anh cả là một người cực kỳ ghê gớm, con cái của người ta cũng đều vô cùng tài năng. Nếu như có thể tạo được mối quan hệ với bọn họ, cậu còn cần ở nhà máy đi làm nữa à? Hạ Thành, không phải hiện tại công việc của cậu đang xảy ra chút vấn đề, không thể trực tiếp đi đâu sao? Chuyện này tốt như thế, sao lại bỏ qua cậu được chứ? Bác cả cũng thật là, anh cả đã có công việc rồi, lẽ ra việc này nên nhường cho cậu mới đúng."
Hạ Thiên nhíu mày thở dài, bất bình thay cho Hạ Thành.
Hạ Thành cũng ngẩn người.
Bạch Tú Tú nhìn hành vi của Hạ Thiên, bị chọc cho buồn cười.
Cô vừa cười, mấy người khác đều nhìn về phía cô.
"Chị cả, chị cười cái gì chứ?" Hứa Niệm Đệ bực bội hỏi cô, còn tưởng rằng cô đang đắc ý.
Bạch Tú Tú giang tay nhún vai nói: "Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy lời Hạ Thiên nói rất thú vị."
"Thú vị gì thế?" Hạ Vi mới từ bên ngoài quay về đã nghe được Bạch Tú Tú nói những lời này, lập tức vô cùng tò mò.
"Cũng không có gì, chỉ là hôm nay Hạ Thiên nghe được tin chồng của tôi muốn đi bái sư, lại không nghe được tin người ta còn sẽ kiểm tra. Người ta là nhận học trò chứ có phải là đi lựa con trai đâu. Nếu không có bất cứ cơ sở về đông y nào thì đi làm cái gì chứ? Đi để mất mặt à? Hay là đi để thêm phiền cho người khác?"
Bạch Tú Tú hỏi ngược lại Hạ Thiên.
Hạ Thiên xụ mặt xuống: "Chuyện này thì ai có thể nói trước được chứ..."
"Sao lại không thể nói trước được hả? Tôi không biết Hạ Thành đã từng học về đông y hay chưa, nhưng mà mỗi năm anh đều ở lại trong nhà họ Hạ, chắc là anh phải biết chứ nhỉ? Anh nói thế là vì muốn tốt cho Hạ Thành, hay là đang trông mong cậu ta đi qua đó để mất mặt hả? Hoặc là anh cảm thấy Hạ Thành và chồng tôi cãi nhau thì mới là tốt nhất? Cái này là châm ngòi ly gián đúng không nhỉ?"
Bạch Tú Tú tiếp tục hỏi anh ta.
Hạ Thành nghe xong lời Bạch Tú Tú nói, ánh mắt khi nhìn về phía Hạ Thiên giống như đang nhìn một đống phân.
Tuy rằng anh ta cũng ước gì cha có thể sắp xếp chia cho anh ta càng nhiều lợi ích hơn, nhưng mà anh ta thật sự chẳng muốn đi học đông y gì cả.
Vậy chẳng phải sẽ mất mặt c.h.ế.t sao?
Bình thường nếu anh ta mà thích đi học thì còn đến lượt Hạ Thiên ở trong nhà bọn họ à?
Hạ Thiên làm thế rõ ràng là muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa anh ta và Vương Thanh Hòa.
Anh ta vốn dĩ cũng không thèm để ý chuyện này, nhưng Hạ Thiên nói mấy câu này, anh ta lập tức cảm thấy có chút tức giận.
Lúc trước hình như chú ba cũng luôn thích nói những lời tương tự với anh ta, anh ta về nhà sẽ cãi nhau với Hạ Minh...
Hạ Thành lập tức hình như đã hiểu ra gì đó.
"Ui cha, các anh chị làm gì thế này? Cũng chỉ là nói chuyện phiếm vài câu thôi mà, sao tự nhiên lại làm căng thế này? Anh của tôi cũng chỉ là muốn tốt cho Hạ Thành, dù sao thì hiện tại anh ấy không có công việc. Chị cả, chị đừng hiểu lầm. Nhà chúng ta cũng không có mấy cái thói quen bụng dạ hẹp hòi lại thích lục đục nội bộ như mấy người chị gặp lúc ở dưới quê đâu. Nói mấy câu mà chị suy nghĩ nhiều quá."
Hạ Tuệ Tuệ vội vàng đứng ra giải thích thay Hạ Thiên.
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua Hạ Tuệ Tuệ, không hề có ý định nhường nhịn cô ta: "Ở dưới quê chúng tôi cũng không có cái loại người châm ngòi ly gián tình cảm anh em người khác ngay trước mặt người ta như anh em hai người. Loại người này đi ra đường đều phải cúi gằm mặt xuống. Dù sao thì nếu chim nó mà thấy được, nó cũng thả một bãi phân lên đầu, còn chê là xui xẻo."
"Chị... Sao chị lại ăn nói thô tục như thế?"
Hạ Tuệ Tuệ sợ ngây người, sao cô lại có thể nói ra những lời nói khó nghe như thế chứ?
"Tôi luôn là gặp người thế nào nói chuyện thế đấy." Bạch Tú Tú cũng không thèm chừa cho cô ta chút mặt mũi nào.
Hiện tại hai người Hạ Tuệ Tuệ và Hạ Thiên đều khó xử đứng yên ở nơi đó.
Hạ Vi suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, miệng của chị cả cũng ghê gớm thật đó.
Hạ Tuệ Tuệ bị Bạch Tú Tú nói đến suýt chút nữa đã bật khóc, quả nhiên là người lớn lên ở nông thôn, chẳng biết lễ phép gì cả.
"Chị cả, chị là chị cả, chị ăn nói khó nghe với tôi như thế thì cũng thôi, tại sao chị cũng đối xử với Tuệ Tuệ như thế chứ? Chị làm thế chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến tình cảm trong nhà sao?" Hạ Thiên thấy em gái bị ăn hiếp, trực tiếp đổ tội lên đầu Bạch Tú Tú.
"Cũng thường thôi mà? Tôi nói còn dễ nghe hơn lời anh nói lúc nãy rất nhiều."
Bạch Tú Tú không hề da động, cô và Vương Thanh Hòa vốn dĩ cũng chẳng cần làm người nhà hòa thuận gì đó với bọn họ.
Vương Thanh Hòa đã đạt được mục đích, cô chưa bao giờ suy xét đến chuyện anh sẽ bái sư không thành công.
Trong phòng bếp, Tề Nghênh Nghênh và con trai cầm trái cây từ trong phòng bếp đi ra ngoài, cũng vừa khéo nghe được hết toàn bộ cuộc nói chuyện của Hạ Thiên và Bạch Tú Tú.
Tề Nghênh Nghênh lại càng ghét Hạ Thiên hơn: "Đây là làm sao thế? Lúc nãy khi tôi đi vào phòng bếp không phải vẫn còn bình thường sao? Hạ Thiên, chị cả của cậu mới về, cậu cũng đừng có đối xử với con bé như khi đối xử với Hạ Minh và Hạ Thành. Bình thường cậu thích nói móc mỉa mai châm ngòi ly gián, tôi cũng không thèm quan tâm. Bác cả của cậu chiều cậu, nhưng tôi thì không."
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, huống chi Bạch Tú Tú còn không phải là kẻ thù của bà ta.
Đây là con dâu cả của bà ta.
"Sao bác lại nói như thế chứ... Sao cháu lại có thể châm ngòi ly gián Hạ Thành và Hạ Minh được, chờ bác cả về, chúng ta lại nói thẳng trước mặt bác cả, cháu nhất định phải giải thích rõ ràng. Còn chuyện chị cả thì cháu lại càng không dám nói gì. Lúc nãy cháu..."
Hạ Thiên lộ ra dáng vẻ vô cùng đau lòng vì bị hiểu lầm.
Trong lòng anh ta đã bắt đầu hận cả gia đình nhà bác cả, nếu không phải cả gia đình này cứ liên tục nói xấu sau lưng anh ta với bác cả, bác cả cũng sẽ không đối xử với anh ta như bây giờ.
Cả gia đình này đều đáng chết, cả gia đình này đều cản đường của bọn họ.
Nếu không có bọn họ, bác cả sẽ trả giá mọi thứ cho anh ta.
Tề Nghênh Nghênh cũng không thích nhìn anh ta giở trò, lúc trước lão Hạ đánh giá cao thằng cháu trai Hạ Thiên này, bà ta muốn nói cái gì cũng không dám nói, chỉ cần nói, vậy thì chắc chắn sẽ cãi nhau.
Nhưng mà hiện tại thì lại khác, Hạ Thiên tự tìm đường chết, không ngờ lại còn dám lá mặt lá trái, làm cho trong lòng lão Hạ cũng bắt đầu xuất hiện vách ngăn với anh ta.
Ông ta chắc chắn sẽ không tin tưởng anh ta vô điều kiện như lúc trước nữa.
Hơn nữa từ sau khi con trai cả về rồi, lão Hạ vốn dĩ đã bớt coi trọng Hạ Thiên hơn rất nhiều.
Hiện tại bà ta cũng dám lén lút mắng Hạ Thiên vài câu.
Nếu Hạ Thiên dám đi ra ngoài nói bậy, bà ta lập tức nói cho mọi người biết chuyện mất mặt mà Hạ Thiên đã làm.
Đến lúc xem xem còn ai dám giới thiệu bạn gái cho Hạ Thiên nữa.
Nghĩ đến đây, Tề Nghênh Nghênh lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn ngắt ngang lời giải thích của anh ta: "Được rồi, không lẽ tôi còn không biết cậu là loại người như thế nào sao? Cũng chỉ có bác cả của cậu mới bị cậu lừa gạt, cậu đang ở trong nhà của tôi, không bị đuổi ra ngoài cũng đã là may mắn lắm rồi. Những lúc bác cả cậu không có ở nhà, cậu cũng hạn chế đi ra ngoài dạo tới dạo lui đi, tôi nhìn thấy cậu là lại phiền."
Hạ Thiên cũng không ngờ rằng đêm hôm thế này mà Tề Nghênh Nghênh sẽ đột nhiên đứng ra làm khó anh ta.
Bà ta nói những lời này xong, sau này làm sao anh ta còn có thể ở lại trong nhà họ Hạ này nữa chứ?
Bà ta muốn đuổi anh ta đi à?
Không được, anh ta không thể đi.
"Bác cả, bác, sao bác lại như thế chứ? Cho dù cha của cháu có làm sai cái gì thì anh của cháu cũng lớn lên ở nhà của bác. Anh ấy đối xử với bác như mẹ ruột. Bác..."
Hạ Tuệ Tuệ cũng sốt ruột.
"Thôi không cần, hai cô cậu có mẹ ruột, tôi cũng có con ruột của mình, chúng ta đừng có thân thiết như thế sẽ tốt hơn. Cô cũng giống như anh của cô, nếu bác cả của cô không có ở nhà thì cô cũng hạn chế đừng xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi. Tôi cũng không sợ hai cô cậu đi mách lẻo với bác cả của hai người, cứ việc đi nói tự nhiên."