Tề Nghênh Nghênh cười lạnh.
Bà ta nói xong lập tức đưa trái cây cho Bạch Tú Tú, dáng vẻ hiền hòa giống như đây là con gái ruột của bà ta vậy: "Tiểu Bạch, con ăn trái cây đi, phải chờ thêm lát nữa cha chồng và Thanh Hòa mới về được. Con cũng đừng quá lo lắng, chắc chắn sẽ có tin tức tốt thôi. Thằng bé Thanh Hòa thông minh như thế, chắc chắn sẽ được nhân."
Tề Nghênh Nghênh cũng không biết là đang khuyên nhủ Bạch Tú Tú hay là đang khuyên nhủ chính mình nữa.
Hiện tại trong lòng bà ta cũng cực kỳ lo lắng, đừng có thấy bà ta nói rất mạnh miệng, còn đuổi Hạ Thiên và Hạ Tuệ Tuệ về nhà.
Nhưng mà nếu hôm nay con trai làm lão Hạ thất vọng, vậy không bao lâu sau, gia đình này sẽ khôi phục lại giống như trước kia.
Hôm nay bà ta trở mặt như thế, cũng là vì thật sự không nhịn được nữa.
Hơn hai mươi năm qua bà ta đều cứ phải chịu đựng như thế, làm cho cả gia đình này hút máu.
Có người nào tốt đến mức có thể nhịn mãi như thế chứ?
Vừa lúc mượn chuyện này, bà ta cũng có thể làm thân với con dâu.
Bạch Tú Tú không biết trong lòng Tề Nghênh Nghênh đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà cô cũng có thể đoán được một chút về thái độ của Tề Nghênh Nghênh.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, trước khi Vương Thanh Hòa chính thức chấp nhận bọn họ, cô cũng sẽ không quá hiền hòa với bọn họ.
Nhưng mà cũng không đến mức sẽ lạnh lùng.
Cho nên Bạch Tú Tú cũng bắt chước theo chồng mình, mỉm cười nói cảm ơn chẳng khác gì anh: "Cảm ơn ngài."
Thái độ này của cô làm trong lòng Tề Nghênh Nghênh sượng trân cứng đờ.
Bà ta cứ có cảm giác lúc nãy thằng cả cũng đối xử với lão Hạ như thế này, hai vợ chồng này... thái độ giống y hệt nhau.
Cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối sẽ không sửa miệng gọi cha mẹ.
Bà ta và lão Hạ đối xử với con trai cả chưa đủ tốt sao?
Trong lòng Tề Nghênh Nghênh bực bội muốn chết, mà vấn đề tương tự cũng đang quanh quẩn trong lòng Hạ Chí Phi.
Hạ Chí Phi bực bội cố gắng đạp xe đạp, để tránh cho bị con trai bỏ xa.
Ông ta vốn dĩ có thể đạp xe đạp chở con trai, còn có thể gia tăng tình cảm cha con, ai ngờ ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì con trai đã lấy xe ra chờ ông ta rồi.
Anh hoàn toàn không có ý định ngồi chung một chiếc xe đạp với ông ta.
Hơn nữa trên đường đi cũng đạp xe cực nhanh, hoàn toàn không cho ông ta có cơ hội mở miệng nói chuyện.
Mang theo suy nghĩ không thể bị con trai bỏ lại, dọc theo đường đi, Hạ Chí Phi đều nghiêm túc đạp xe đạp.
Khó khăn lắm mới chạy đến nơi, ông ta cũng có thể thở lấy hơi.
Vương Thanh Hòa dựa vào xe đạp đứng ở đó, yên lặng chờ Hạ Chí Phi thở phì hòi xong.
Nơi bọn họ dừng lại cách bệnh viện không xa, xung quanh khu vực này có một ít nhà của gia đình giàu có thời xưa, cũng giống như những căn nhà trước đó, đều được chia cắt thành từng căn nhà riêng.
Hạ Chí Phi dẫn theo Vương Thanh Hòa đi vào một đại viện trong số đó, đây là một đại viện to có ba cửa.
Chủ nhiệm Chu ở căn phòng phía đông của tiểu viện.
Trước cửa nhà ông ấy có một cái nhà kho nhỏ, bên trong có một cái nồi, trong nồi là canh thuốc được nấu từ dược liệu.
Mùi dược liệu bay ra, Vương Thanh Hòa ngửi một lúc, lại nhìn cái nồi nhỏ kia, lại nhìn thấy có người vừa đi vào sân đã đi thẳng về phía này.
Người kia múc một chén, uống cạn rồi quay về nhà mình.
Canh thuốc này dùng để khử hàn, mùa đông khô lạnh, khó tránh khỏi sẽ có người bị khí lạnh xâm nhập vào cơ thể mà sinh bệnh.
Uống một ít loại canh thuốc này, có thể làm cơ thể ấm áp hơn.
Có lẽ đây là do ông cụ đặt ở nơi này, để cho người đi về nhà đi ngang qua đều có thể uống một chén đúng không?
Vương Thanh Hòa dựa vào chuyện này âm thầm đưa ra suy đoán đơn giản.
Nhưng mà anh cũng không kết luận.
Anh chỉ yên lặng đi theo Hạ Chí Phi vào nhà, vừa vào nhà đã ngửi được mùi thuốc cực kỳ nông.
Trong nhà chỉ có một ông cụ tóc bạc và một người quen ở bên trong.
Dư Thành nhìn thấy Vương Thanh Hòa đến nơi này cũng rất kinh ngạc.
Hôm nay anh ấy đến đây là vì muốn lấy thuốc giúp cha, dạo gần đây cha của anh ấy bị chị cả chọc cho tức điên, cho nên mới đến lấy ít thuốc về uống. Trùng hợp gặp được lúc ông cụ thu nhận học trò.
Anh ấy chỉ mới đến được một tiếng rưỡi, trong khoảng thời gian này đã có tám người bị ông cụ mắng chửi đuổi đi.
Anh ấy còn đang nghĩ kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là ai, kết quả... Người anh em thân thiết của anh ấy đã đến.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại thì cũng rất hợp lý, Vương Thanh Hòa rất có hứng thú với đông y và dược liệu, nếu chú Hạ biết được, ông ta chắc chắn sẽ giúp anh chuyện tốt này.
Lỡ như thành công thì sao?
Dư Thành nghĩ thế, còn nhìn Vương Thanh Hòa vài lần, xem xem anh có hồi hộp lo lắng hay không.
Từ lúc anh ấy đến huyện thành gặp được Vương Thanh Hòa và vợ anh thì rất hiếm khi nhìn thấy hai vợ chồng này lộ ra những cảm xúc như hồi hộp hay suy sút.
Nếu như có thể nhìn thấy, anh ấy chờ lâu như thế cũng rất đáng.
"Hai người đến rồi à, lại đây ngồi. Tôi đã pha trà sẵn rồi, Tú Quyên, bà bưng trà cho bọn họ đi." Ông cụ vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Vương Thanh Hòa quan sát.
Vương Thanh Hòa cũng không lo lắng sợ hãi, bị nhìn vài cái thì anh cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
"Thanh Hòa, lại đây ngồi đi." Hạ Chí Phi vừa nói vừa bắt đầu khách sáo với ông cụ kia.
"Chủ nhiệm Chu, đây chính là con trai cả mà tôi đã nói với ông lúc trước." Hạ Chí Phi cố ý ngồi dựa sát vào trong, để tránh che mất con trai.
"Ừ, cậu trai trẻ, cháu đừng quá căng thẳng, ông già tôi tên là Chu Giải Thư, ước mơ lớn nhất đời này chính là cố gắng có thể hiểu biết hết các loại dược liệu, chữa trị được các loại chứng bệnh, cố gắng chữa trị cho càng nhiều người bệnh càng tốt." Ông cụ trông có vẻ rất hiền hòa.
Nghe ông ấy nói như thế, Dư Thành đã bắt đầu đổ mồ hôi thay Vương Thanh Hòa.
Bởi vì... tám người lúc nãy, ông ấy cũng mở đầu như thế này.
Sau đó bọn họ cùng nhau trò chuyện vài câu, ông cụ này lại mở rộng nói đến canh thuốc bên ngoài, sau đó lại nói trà này nọ, cuối cùng trực tiếp mắng chửi.
Hiện tại ông ấy dễ nói chuyện bao nhiêu thì lát nữa sẽ mắng khó nghe bấy nhiêu.
Anh ấy nghe xong nhiều lần như thế, nhưng vẫn không hiểu vì sao mấy người kia lại bị mắng!
Hạ Chí Phi lo lắng nhìn thoáng qua con trai, những gì ông ta hiểu biết về con trai đều thông qua cuốn sổ đọc mà tức điên kia cùng với vài lần tiếp xúc ít ỏi này.
Ngoài ra cũng chỉ là nghe ông bạn già khen ngợi anh ở nhà máy rất chăm chỉ cố gắng.
Còn chuyện anh ở chung với người khác sẽ như thế nào thì ông ta hoàn toàn không biết.
Nhưng mà lo lắng của Hạ Chí Phi chỉ là dư thừa, bởi vì Vương Thanh Hòa hoàn toàn không thèm nhìn ông ta.
Vương Thanh Hòa nhìn thẳng vào ánh mắt mang theo chút đánh giá của ông cụ, không chút né tránh, cứ như vậy nhìn ông cụ hỏi: "Vậy ông đã thực hiện được ước mơ của mình chưa?"
Chu Giải Thư nghe xong vui vẻ: "Làm gì mà dễ dàng như thế chứ? Tôi sống đến tuổi này, chuyện tiếc nuối nhất chính là mình không thể sống thêm vài chục năm, vài trăm năm nữa. Nếu như lại có thêm thời gian, tôi có thể học thêm càng nhiều tri thức. Cũng có thể giúp đỡ được càng nhiều người. Cháu trai trẻ, sao cháu lại muốn học đông y thế? Tôi nghe nói từ nhỏ cháu đã sống rất cực khổ, trong thôn cũng rất khó có thể tiếp xúc đến mấy thứ này. Hình như là cháu chỉ mới tiếp xúc với nó được trong khoảng thời gian ngắn thôi đúng không?"
Vương Thanh Hòa nghe ông ấy dò hỏi, cũng không hoảng loạn đáp: "Tôi muốn cố gắng hơn một chút, để vợ tôi có thể sống tốt hơn. Cho nên ngoại trừ đi làm ra, tôi còn muốn học thêm gì đó. Thầy thuốc đông y trong thôn có duyên với tôi nên dạy cho tôi. Ông ấy nói thôi là thiên tài, nói nên nên học hành bài bản hơn. Số sách mà ông ấy có tôi không mất quá nhiều thời gian đã xem xong hết rồi. Ông ấy nói ông ấy đã không còn gì để dạy tôi, hi vọng tôi có thể tìm được một người thầy giỏi hơn dạy cho tôi, ông ấy nói tôi không nên bị mai một. Tôi không biết tôi có phải thiên tài hay không, nhưng mà tôi muốn học. Tôi cũng muốn biết, nếu như tôi thật sự là thiên tài thì có thể dùng những thứ tôi học được để giúp cho càng nhiều người hơn không?"
Vương Thanh Hòa nói thế, Hạ Chí Phi nghe xong hai mắt tối sầm, sao đến lúc này rồi mà thằng nhỏ này còn nhắc đến vợ nữa?