Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 377

“Thanh Hòa là đứa nhỏ bác vất vả lắm mới tìm về được, không thể khiến nó càng ngày càng xa cách. Các cháu cũng thấy đến bây giờ nó còn chưa thèm gọi bác một tiếng cha, cũng đâu thể để như vậy mãi được đúng không? Cho nên sau này hai cháu ở đây, tuy bác không đuổi các cháu đi nhưng các cháu phải nộp phí sinh hoạt, một tháng năm đồng, nếu các cháu đồng ý thì sau này vẫn có thể ở lại nhà bác cả, nếu không muốn thì bác sẽ để cho hai cháu về nhà mình. Các cháu cũng đã lớn rồi, tự mình suy xét đi.” Hạ Chí Phi trông vẫn rất hiền hòa, lúc nói ra mấy lời này vẫn còn nhớ đến tình thân, không hề thốt ra bất kỳ câu nào khó nghe.

Hạ Tuệ Tuệ vừa nghe đến năm đồng đã muốn phản bác ngay, tính cả năm là sáu mươi đồng, sáu mươi đồng đủ để cô ta mua không ít đồ vật!

Hạ Thiên hiểu rõ tính cách của em gái, trước khi cô ta lên tiếng đã kịp thời mở miệng: “Bác cả, chúng cháu sẽ nộp phí sinh hoạt. Thật ra chúng cháu cũng nên nộp từ sớm rồi, không nên để bác chủ động nhắc tới, là cháu và em gái không tốt, khiến bác cả khó xử. Tháng này chúng cháu sẽ nộp tiền ngay.”

Hạ Thiên chủ động nhận sai khiến Hạ Tuệ Tuệ choáng váng.

Anh trai đang làm gì vậy? Dựa vào đâu mà phải đưa tiền cho người nhà này!

Hạ Chí Phi thấy Hạ Thiên thông tình đạt lý như vậy thì cũng giảm đi một phần bất mãn: “Được, vậy hai cháu quay về đi. Bác chỉ muốn thương lượng chuyện này với hai cháu, không còn chuyện gì khác. Hai cháu đừng trách bác cả, suy cho cùng thì đây là vấn đề của cha cháu.”

“Bác cả yên tâm, cháu hiểu mà.” Bộ dáng hiểu chuyện của Hạ Thiên khiến cho Hạ Chí Phi sinh ra ảo giác đứa nhỏ này đã trở lại như trước kia. Trước khi Thanh Hòa trở về, đứa nhỏ này chính là như vậy.

Cho đến lúc Hạ Tuệ Tuệ bị Hạ Thiên kéo đi thì vẫn không nói được một chữ nào.

Hạ Thiên kéo Hạ Tuệ Tuệ đến phòng anh ta, Hạ Tuệ Tuệ tức muốn hộc m.á.u nhưng cũng không dám lớn tiếng, sợ người bên ngoài nghe thấy.

“Anh có ý gì vậy? Tại sao lại...” Hạ Tuệ Tuệ vô cùng khó chịu.

“Đây là ý của bác cả, muốn ở lại nhà bác thì đưa tiền, hoặc là cút ra ngoài. Em muốn cuốn gói ra khỏi đây sao?”

Hạ Thiên bình tĩnh hỏi cô ta. Hạ Tuệ Tuệ nghe vậy, tức khắc nghẹn họng. Cô ta đương nhiên không muốn rời khỏi nơi này, nhà cô ta cách xa nhà máy thì thôi đi, điều kiện cũng không tốt bằng ở đây, mẹ cô ta cũng không nấu cơm cho cô ta, nếu cô ta về nhà không chừng còn phải giúp mẹ nấu cơm, vả lại miếng ăn ở nhà cô ta cũng không tốt. Ở nhà họ Hạ, một tuần là được ăn thịt một lần, về nhà rồi chưa chắc đã được như vậy. Điều quan trọng nhất chính là ở đây cô ta mới tiện tiếp xúc với Kỷ Phong, còn tiện giám sát Hạ Vi, không để cho tình cảm giữa Hạ Vi và Kỷ Phong tốt lên, tóm lại là ở đây cô ta sẽ nhặt được rất nhiều lợi ích.

Thấy cô ta không nói lời nào, Hạ Thiên tiếp tục nói: “Cho nên, nếu chúng ta không muốn đi thì phải trả tiền. Nếu em tiếp tục tranh luận thì bác cả sẽ cảm thấy chúng ta không hiểu chuyện, chi bằng phóng khoáng một chút, còn có thể giữ lại chút ấn tượng tốt trong lòng bác cả. Gần đây ấn tượng của bác cả dành cho nhà ta chẳng ra sao, phải chú ý một chút, không thể khiến công sức bao năm nay đổ sông đổ bể.”

Hạ Tuệ Tuệ thở dài: “Em biết, nhưng em không cam lòng. Chỉ vì con trai ông ta quay về mà ông ta đối xử với anh không ra gì, đối xử với em cũng như thế...”

“Yên tâm đi, rất nhanh sẽ trở lại như trước kia. Chuyện chúng ta cần làm bây giờ là thành thật một chút, làm tốt việc mình nên làm, những chuyện khác sẽ được giải quyết nhanh chóng.” Hạ Thiên nghĩ đến kế hoạch của ông nội và cha, trong lòng bắt đầu chờ mong. Mặc kệ ông nội thành công hay thất bại thì chuyện kia cũng không liên quan đến anh ta. Anh ta đứng ở giữa sẽ nỗ lực lấy lòng bác cả, khiến thái độ bác cả dành cho anh ta trở lại như lúc ban đầu.

“Em biết rồi, dù sao chuyện cũng đã như vậy.” Hạ Tuệ Tuệ ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài, lúc đi ra còn thoáng nhìn qua Hạ Vi đang nói chuyện với những người khác, sự ghen ghét trong lòng lại dâng lên. Dựa vào đâu mà Hạ Vi có thể vô ưu vô lo? Dựa vào đâu mà Hạ Vi là con gái của bác cả? Người như Hạ Vi...

“Cha cũng đi nghỉ đi.” Hạ Chí Phi thấy Hạ Toàn vẫn trầm mặc ngồi đó không chịu về nghỉ ngơi thì có hơi lo lắng cho ông ta.

“Con... Ai, Chí Phi à, làm người cũng không thể quên nguồn cội.” Hạ Toàn nói xong thì trở về nghỉ ngơi.

“Ông đừng có nghe cha nói, ông quên nguồn cội khi nào? Ông nói xem mấy năm nay chúng ta trả giá bao nhiêu vì nhà em trai ông? Vì thái độ của chúng ta với nhà em trai ông mà nhà mẹ đẻ của tôi cũng ít khi qua lại với chúng ta, nếu tôi không về thì nhà mẹ đẻ của tôi cũng không thèm tới đây.”

Tề Nghênh Nghênh nhắc tới nhà mẹ đẻ là lại thấy khó chịu.

Vì ông Hạ đối xử với nhà em trai quá tốt, lại không thèm để tâm đến mấy đứa con của bà ta nên nhà mẹ đẻ của bà ta không ít lần nói chuyện với ông Hạ, kết quả có một lần em trai bà ta tới khuyên ông Hạ, bị Hạ Hữu Đức nghe thấy, Hạ Hữu Đức đã đánh em trai của bà ta, vì chuyện này mà nhà mẹ đẻ bà ta muốn báo án xử lý lão ta nhưng ông Hạ lại cầu xin bà ta, bà ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể quay về nói chuyện với nhà mẹ đẻ, hy vọng chuyện này có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, cũng từ đó mà nhà mẹ đẻ cũng mặc kệ chuyện nhà bà ta, bọn họ cũng chỉ còn quan tâm tới chuyện bà ta muốn tìm lại đứa con thất lạc, những chuyện khác hoàn toàn không hỏi tới, cũng không thèm qua lại với nhà họ Hạ.

Nhắc tới nhà cha mẹ vợ, Hạ Chí Phi cũng rất xấu hổ, chuyện khi đó là ông ta sai. Nếu không phải ông ta xin Nghênh Nghênh, Nghênh Nghênh cũng sẽ không khó xử, cuối cùng lại trở mặt với nhà mẹ đẻ như vậy.

“Tôi biết rồi, chuyện con trai về nhà, bà đã nói với họ chưa?” Hạ Chí Phi hỏi bà ta.

Tề Nghênh Nghênh nghe vậy cũng ngây ngẩn cả người, bà ta bận rộn bù đầu, sớm đã quên mất chuyện này. Nhìn dáng vẻ của bà ta, Hạ Chí Phi cũng đoán được: “Ngày mai chúng ta đến báo tin cho họ, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn giúp đỡ chúng ta tìm người. Từ khi tìm được tới giờ, chúng ta vẫn chưa đưa đứa nhỏ đến cho bọn họ nhìn mặt.”

“Mấy ngày nay tôi bận quá nên quên mất, chuyện nhà mẹ đẻ để tôi đi. Tôi đưa Vi Vi theo là được, ông tới đó lại bị mặt nặng mày nhẹ.” Tề Nghênh Nghênh vẫn đau lòng chồng mình.

Hạ Minh ngồi một bên nghe thấy ngày mai Hạ Vi không ở nhà, trong lòng cũng bắt đầu suy tính: “Mẹ, ngày mai mấy giờ mẹ và Hạ Vi về.”

“Chắc là chiều, sao vậy?” Tề Nghênh Nghênh nghi hoặc, ngày mai bà ta chuẩn bị xin nghỉ về nhà mẹ đẻ, đương nhiên phải ở lâu một chút.

“Không, con chỉ là đang nghĩ cơm tối con có phải tự lo hay không thôi.” Hạ Minh tùy tiện tìm cớ, càng ngày càng cảm thấy ngày mai chính là một cơ hội tốt. Đáng tiếc anh cả và chị dâu đều không ở đây, nếu không cậu ta có thể hỏi ý kiến anh cả và chị dâu một chút.

“Không cần, tới tối là về tới rồi, được rồi, con cũng đừng ngồi đó nữa, mau đi nghỉ đi. Đúng rồi, rảnh rỗi thì siêng chạy tới chỗ anh cả con đi, bồi đắp một chút tình cảm.” Tề Nghênh Nghênh nghĩ đến đứa con cả tiền đồ rộng mở, lại mở miệng nhắc nhở đứa con trai nhỏ.

Đứa nhỏ bình thường suy nghĩ nông cạn, ai ngờ kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc? Quan hệ của nó với đứa con cả kia cũng không tệ.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Minh gần như canh chuẩn thời gian, mỗi ngày đều đúng giờ chạy tới nhà Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú.

Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa vừa ăn sáng vừa nghe cậu ta trình bày kế hoạch.

Hạ Minh vô cùng kích động: “Anh cả, chị dâu, hai người cảm thấy hôm nay em hẹn Kỷ Phong về nhà có được không? Lại tìm cách khiến vợ chồng anh hai đi ra ngoài.”
Bình Luận (0)
Comment