Hạ Minh cảm thấy kế hoạch của mình quả thực là hoàn mỹ, cả một buổi chiều, hai người Kỷ Phong cùng Hạ Tuệ Tuệ ở nhà, cho dù bọn họ không làm gì thì trong lòng Hạ Vi cũng sẽ nghi ngờ bọn họ, chỉ cần chuyện như vậy xảy ra vài lần thì Hạ Vi sẽ gạt bỏ suy nghĩ muốn gả cho Kỷ Phong.
“Lúc đó hẳn là Hạ Tuệ Tuệ đang đi làm?” Bạch Tú Tú thấy cậu ta nói chắc như vậy thì lên tiếng nhắc nhở.
Hạ Minh cũng ngây ngẩn cả người, hình như... cậu ta quên mất chuyện này rồi.
“Hơn nữa người hẹn Kỷ Phong không thể là cậu, bằng không bọn họ sẽ giảo biện, tốt nhất là có thể khiến cho Hạ Tuệ Tuệ hẹn Kỷ Phong.” Bạch Tú Tú vừa múc canh cho chồng mình, vừa gợi ý cho Hạ Minh.
Đầu Hạ Minh suýt nữa thì to ra: “Sao mà được chứ...”
“Không có gì là không thể, không phải cậu vừa nói nhà cậu muốn thu phí sinh hoạt của Hạ Tuệ Tuệ và Hạ Thiên sao? Nếu lúc này cô ta lại nghe thấy Kỷ Phong tặng cho Hạ Vi cái gì đó thì cô ta sẽ rất sốt ruột. Không phải lần trước Hạ Tuệ Tuệ gặp cậu ta ở ngoài cửa sao? Có lẽ kia không phải là tình cờ. Nếu muốn khiến hai người bọn họ trở về cùng cậu thì phải nghĩ cách, phải làm sao để có thể lảng vảng trước cửa nhà xưởng mà không bị người ta nghi ngờ, chỉ cần cậu gặp được Kỷ Phong ở đó, chính anh ta sẽ thay cậu lấp liếm.”
Bạch Tú Tú vẫn giữ nguyên suy nghĩ, con người dưới tình huống sốt ruột sẽ đưa ra những quyết định không giống như bình thường.
Hạ Minh cảm thấy chuyện này khó mà làm được nhưng vẫn cảm thấy chị dâu nói rất đúng.
“Vậy để em về nghĩ cách. Anh cả, chị dâu, hai người rảnh rỗi thì về nhà thường xuyên một chút đi, cho dù trong nhà không tốt thế nào thì cha cũng có thể giúp đỡ hai người ít nhiều. Đó cũng là những thứ mà hai người nên nhận được.”
Hạ Minh đang ăn cơm lại nghĩ đến lời cha mẹ dặn dò, lúc vừa muốn mở miệng ra nói thì lại đổi ý.
Nếu nói theo ý của cha mẹ thì hẳn là anh cả và chị dâu cũng đuổi cậu ta ra khỏi nhà mất. Dù sao thì ý của cha mẹ cũng là muốn bọn họ không có vướng bận gì thì về nhà ở một thời gian. Thật là mất công bọn họ suy nghĩ, về thì ở đâu chứ? Ra sân ở à? Hay ngủ dưới đất? Phòng ở trong nhà đều đã bị Hạ Tuệ Tuệ, Hạ Thiên và ông nội chiếm mất, căn bản không có chỗ cho anh cả và chị dâu ở. Cũng may ban đầu cha mua cho anh cả và chị dâu căn nhà này, bằng không bây giờ cả gia đình sẽ náo nhiệt tới mức nào chứ. Cả nhà ở không yên, ăn không ngon, ngày ngày cãi vả tám trăm chuyện. Nếu cậu ta là anh cả, chuyển đến mà gặp hoàn cảnh như thế thì cả đời cậu ta cũng không qua lại với người nhà nữa, may mà lúc trước cha vẫn còn tỉnh táo.
Vương Thanh Hòa thoáng nhìn bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, chỉ chọn những điều anh thích nghe để nói của Hạ Minh thì cũng không vạch trần, cha mẹ Hạ Minh muốn nói cái gì, anh nghĩ thôi cũng đã biết.
“Tôi sẽ thường xuyên về thăm.” Trước khi tuồng hay ở nhà họ Hạ kết thúc.
“Đúng rồi anh cả, ngày mai là em đi làm rồi, đến lúc đó em giúp anh đón chị dâu nhé? Anh cứ trực tiếp đến chỗ vị tiên sinh kia học là được...” Hạ Minh cũng chỉ có ý tốt nhưng sau khi đụng phải ánh mắt chẳng mấy thân thiện của Vương Thanh Hòa thì ý tốt lập tức bay biến, trong lòng vô cùng khẩn trương, cậu ta lại nói sai gì rồi sao?
“Cậu cứ đúng giờ về nhà là được, không cần xen vào chuyện của chúng tôi.” Bạch Tú Tú nghẹn cười, nhìn bộ dáng chẳng thèm che giấu của chồng mình, trong lòng cũng thấy bất đắc dĩ.
Đời trước nàng chỉ biết Vương Thanh Hòa thích nàng, nàng đã c.h.ế.t lúc sau, ở hắn sau lưng, cũng chỉ biết Vương Thanh Hòa là người si tình, cả đời làm chuyện gì cũng đều là để báo thù cho cô. Thật đúng là không biết anh còn có thể ăn dấm tới mức này, gần như là muốn cùng cô như hình với bóng.
Hạ Minh vô cùng kinh ngạc, vẫn không hiểu mình nói sai chỗ nào, cậu ta đón chị dâu giúp không phải là chuyện tốt sao? Nhưng dù gì cậu ta cũng còn có chút thông minh, anh cả không vui thì cậu ta không nhắc tới nữa là xong!
Thấy cậu ta không nói nữa, Vương Thanh Hòa cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong bữa sáng, Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú đi làm, Hạ Minh chuẩn bị về nhà thực hiện kế hoạch của mình, gần như là chạy suốt cả quãng đường về nhà.
Lúc Hạ Minh về đến nhà thì Hạ Thành đang chuẩn bị đưa vợ ra ngoài. Thấy bộ dáng em trai chạy hớt hải vào nhà thì mau chóng che chở vợ mình: “Em chạy cái gì? Đụng phải người khác thì làm sao?”
“Em không cố ý, anh, mẹ và Hạ Vi đâu? Đã đi chưa?” Hạ Minh mau chóng xin lỗi, cậu ta còn đang ngóng chờ Hạ Thành ra ngoài nên không muốn đắc tội với Hạ Thành.
“Mới vừa đi đó, ngày nào em cũng chạy tới nhà anh cả ăn cơm à?” Hạ Thành nhìn chằm chằm em trai, không phải là Hạ Minh nhặt được lợi ích gì ở chỗ anh cả đó chứ? Nếu không thì sao ngày nào cũng tới đó?
“Đúng vậy, anh không biết đâu, thím Ngụy nấu ăn rất ngon. Em nghĩ kỹ rồi, tới lúc em đi làm thì ngày nào cũng ghé sang đó ăn cơm, em cũng đưa phí sinh hoạt cho anh cả và chị dâu rồi. Anh hai muốn ra ngoài sao?” Hạ Minh thấy bộ dáng đang chuẩn bị ra cửa của hai vợ chồng thì lên tiếng hỏi.
Anh hai? Cách xưng hô này cũng thật là chói tai!
Hạ Thành âm thầm mỉa mai trong lòng nhưng vẫn gật đầu nói: “Ừ, anh đưa chị dâu em ra ngoài đi dạo.”
“Vậy khi nào hai người về? Có cần nấu cơm trưa cho hai người không?” Hạ Minh tiếp tục truy vấn.
Hạ Minh có lòng tốt như vậy sao? Còn nấu cơm cho bọn họ? Hạ Thành cảm thấy không thể nào tin được, nhưng mà hôm nay anh ta và Niệm Đệ về nhà mẹ vợ giúp đỡ, có thể sẽ không về nhà.
“Trưa nay anh chị không về, có thể đến tối muộn mới trở lại, nếu lúc mẹ về mà anh và chị dâu em còn chưa về thì giúp anh nói với bà ấy một tiếng.” Hạ Thành nói xong thì đưa vợ rời đi.
Anh ta chạy nhanh như vậy, còn chưa nói là đi đâu nhưng Hạ Minh đã đoán được, hẳn là về nhà cha mẹ vợ làm trâu làm ngựa rồi. Nhưng cũng vừa hay! Hạ Minh vào nhà: “Ông nội, ông có ở nhà không?”
Hạ Toàn ở trong phòng đang chuẩn bị ra ngoài nghe cháu trai hỏi thì lập tức đơ người. Ông ta đang chuẩn bị đi tìm bạn cũ nhờ lo liệu công việc thời vụ cho nhà họ Vương, chuyện này cần phải làm ngay, nếu tiếp tục đợi thì Hạ Thiên sẽ bị cả nhà đứa con cả này đuổi ra ngoài mất.
Hạ Toàn đẩy cửa ra, thấy vẻ mặt ngây thơ như đang thật lòng quan tâm ông ta của cháu trai thì có chút chột dạ.
“Hôm nay ông có chút việc, có thể chiều cũng chưa về tới. Trưa nay cháu tự ăn cơm đi, không cần chờ ông.” Hạ Toàn đã nghĩ kỹ rồi, lát nữa ông ta đến tiệm cơm quốc doanh mua ít đồ, sau đó mời bạn cũ đi leo núi, sau đó sẽ đi câu cá, nhất định phải giải quyết cho xong chuyện này.
Hạ Minh ngớ người, sao lại thuận lợi như vậy?
Chờ ông nội ra cửa, Hạ Minh bắt đầu suy nghĩ làm sao để lừa Hạ Tuệ Tuệ về nhà, còn phải để Hạ Tuệ Tuệ chủ động đi tìm Kỷ Phong, khiến hai người này cùng nhau về nhà. Bây giờ trong nhà chỉ còn một mình cậu ta...
Hạ Minh nghĩ ngợi một lúc đã nghĩ ra.
Bên này Hạ Minh yên lặng thực hiện kế hoạch, bên kia, Bạch Tú Tú tới văn phòng khu phố, cũng bắt đầu xử lý công việc hôm nay
Cô làm lơ hai ánh mắt sắc như d.a.o đang liếc nhìn mình, công việc lúc trước chị Trương để lại cô đã xử lý xong xuôi những mục khẩn cấp, phần còn lại cứ ghép chung với đầu việc mới của cô là được. Trước năm mới mọi thứ ắt hẳn có thể trở lại như bình thường.
Phía sau lưng, Lâm Yến nhìn chằm chằm Bạch Tú Tú, khóe mắt cô ta có một vết bầm, khóe miệng cũng vậy. Cô ta thấy Bạch Tú Tú không thèm nhìn bản thân một cái thì trong lòng lại càng hận hơn.
Nếu không phải vì Bạch Tú Tú không cho cô ta một con đường sống thì cô ta cũng không đến mức bị chồng đánh một trận. Mẹ chồng còn không cho phép cô ta ăn cơm ở nhà, còn bắt cô ta giữ lại phần ăn trưa để mang về nhà. Hai ngày nay, cuộc sống của cô ta thật sự là sống không bằng chết!