"Bác cả, bác đừng nghe Hạ Minh nói lung tung, cháu không phải người như vậy. Chuyện của cháu và Kỷ Phong, thật..." Hạ Tuệ Tuệ muốn giải thích, nhưng bị bắt tại trận, giải thích thế nào cũng không có trọng lượng.
Bên ngoài, Hạ Hữu Đức và bà cụ Kỷ cùng đi ra ngoài.
Bà cụ Kỷ cũng có chút chướng mắt Hạ Hữu Đức: "Chuyện lần này, con gái cậu và cháu trai tôi ở chung với nhau bị người khác bắt gặp, truyền đi cũng mất mặt. Có điều tôi biết nhà các người không có tiền, 500 đồng này, nhà chúng tôi có thể bỏ ra giúp."
Hạ Hữu Đức nghe vậy thì vui vẻ: "Bà Kỷ, bà quả là người tốt."
"Cậu không cần khen tôi, tôi còn chưa nói xong đâu." Bà cụ Kỷ cười ha hả.
Nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Hạ Hữu Đức, giọng điệu bà cụ Kỷ thản nhiên: "Tôi bỏ ra số tiền kia, là hi vọng Tuệ Tuệ nhà cậu đừng lui tới với Kỷ Phong nữa. Nói thật ra, cậu sẽ không cho là con gái cậu xứng với cháu của tôi chứ?"
Bà cụ Kỷ suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy chuyện này tốt nhất là có thể dùng tiền để hoá giải tai hoạ.
Kỷ Phong thích Hạ Tuệ Tuệ như vậy, Hạ Tuệ Tuệ còn không phải người an phận, thật sự cưới cô ta về nhà, về sau không phải là nhà họ Kỷ sẽ phải luôn giúp đỡ cả nhà Hạ Hữu Đức à?
Cả nhà này, về sau không phải sẽ bám vào trên người họ Kỷ hút m.á.u hay sao?
Nụ cười trên mặt Hạ Hữu Đức cũng biến mất.
Bà lão này, thật đúng là dám nghĩ, mơ giấc mộng đẹp gì chứ?
"Bà Kỷ, có phải bà hiểu lầm gì hay không? Bà bồi thường tiền cho nhà họ Hạ, là bồi thường cho Hạ Vi. Giúp con gái tôi bồi thường, cũng nên là các người." Hạ Hữu Đức giở mặt.
Nói xong, cũng khiến cho bà cụ Kỷ bối rối.
"Lời này của cậu là có ý gì?"
Bà cụ Kỷ bất mãn nhìn ông ta, cũng không đi nữa.
"Bà chắc hẳn là người hiểu chuyện, đây không phải là chuyện đương nhiên hay sao? Cháu trai bà ngủ với con gái tôi, không phải cháu trai bà vừa mới nói hay sao? Không phải là lỗi của con gái tôi.
Cậu ta và Tuệ Tuệ ngủ với nhau, nếu cậu ta không cưới Tuệ Tuệ, vậy thì chính là đùa giỡn giở trò lưu manh.
Tôi sẽ đến hiệp hội phụ nữ kiện cháu trai bà."
Hạ Hữu Đức vẻ mặt đắc ý, nhìn sắc mặt bà cụ Kỷ càng lúc càng khó coi, một chút cũng không sợ.
Ông ta coi như đã thấy rõ rồi, bà già này, chính là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.
Thế mà còn chê nhà bọn họ?
Dính vào nhà bọn họ, thì chớ hy vọng có thể vứt bỏ.
Bà cụ Kỷ trước kia chỉ biết là Hạ Hữu Đức vẫn luôn ăn ở nhà anh cả ông ta, nhưng không nghĩ tới người này thế mà vô lại như vậy.
"Cậu! Cho dù cô ta đến nhà chúng tôi, cậu cũng đừng trông mong vào có lợi lộc gì." Bà cụ Kỷ phẫn hận uy h.i.ế.p ông ta.
"Không sao, đó là chuyện của nó, dù sao cháu trai bà nhất định phải cưới Tuệ Tuệ. Còn có tiền này, bà cũng phải giúp Tuệ Tuệ bỏ ra, dù sao nhà chúng tôi cũng không có tiền.
Bà không lấy ra, Tuệ Tuệ không có tiền, chuyện này còn vẫn sẽ bị người chị dâu kia của tôi làm cho lớn chuyện lên.
Chị dâu kia hận tôi biết bao nhiêu, không cần tôi nói với bà chứ?"
Hạ Hữu Đức nói rất hào hùng.
Bà cụ Kỷ hoàn toàn sợ ngây người: "Cậu đừng quá đáng!"
"Dù sao tôi cũng cứ như vậy, nếu nói quá đáng, vậy thì cũng là cháu trai của bà quá đáng, ai bảo bà không quản được cháu mình chứ?" Hạ Hữu Đức càng nói càng đắc ý, con bé Tuệ Tuệ này, thật đúng là làm tốt một vài chuyện.
Mặc dù về sau cô ta không thể ở nhà anh cả nữa, nhưng cũng sắp gả được cô ta đi rồi, không có gì không được.
"Đúng rồi, cưới Tuệ Tuệ các người cũng phải cho lễ hỏi, chúng tôi cũng không đòi nhiều, 880 đồng, chúng ta lấy con số may mắn." Hạ Hữu Đức mở công phu sư tử ngoạm.
"Những chuyện này chờ về sau rồi bàn lại, trước tiên cứ giải quyết chuyện nhà bọn họ đi đã."
Bà cụ Kỷ cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện với tên vô lại này nữa, nói thêm gì đi nữa, thì bà ta sẽ tức c.h.ế.t mất.
Hạ Hữu Đức thấy tốt thì nhận: "Được, tôi nghe bà."
Hai người đi lấy tiền rất nhanh đã trở về rồi.
Lúc hai người trở về, vừa vào nhà đã phát hiện, Hạ Chí Phi dường như càng tức giận hơn.
Nhưng chuyện này không quan trọng, bà cụ Kỷ cầm một chồng tiền: "Tổng cộng một trăm tờ đại đoàn kết, tự cô đếm xem. Chúng tôi có thể dẫn người đi chứ?"
Hạ Vi thu tiền, khóc không nói nên lời.
"Nhanh dẫn bọn họ đi đi, về sau đừng đến cửa nhà chúng tôi nữa. Còn có chú Hạ Hữu Đức, về sau cũng không cho phép chú đến nữa! Nhà các người không có một ai tốt đẹp, nếu không phải là lão Hạ, con trai chú cũng nên xéo đi."
Tề Nghênh Nghênh không giữ lại chút mặt mũi nào cho Hạ Hữu Đức.
Trong lòng càng tức giận với chồng mình hơn.
Ông ta có làm được hay không vậy? Hạ Tuệ Tuệ còn có Kỷ Phong đã tính toán lên trên mặt bọn họ rồi, thế mà ông ta còn suy nghĩ đến vừa rồi Hạ Hữu Đức thỉnh cầu để Hạ Thiên lại, không định đuổi cả Hạ Thiên đi.
"Chị dâu, bây giờ em đi. Anh cả anh... Anh đừng nóng giận, là người làm em trai này có lỗi với anh." Hạ Hữu Đức nói xong, còn nặn ra được mấy giọt nước mắt.
Chờ bọn họ đều đã đi rồi, Hạ Vi khóc lớn.
"Được rồi, khóc cái gì? Bây giờ con phát hiện ra, dù sao cũng tốt hơn so với kết hôn rồi mới phát hiện ra. Đây là chuyện tốt, tiền này của con, không ai trong nhà này động vào cả. Cái này là của con, về sau tìm người đàn ông tốt hơn.
Kỷ Phong kia chẳng tính là gì cả."
Hạ Chí Phi nghe thấy con gái khóc mà phiền.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, nhịn không được bực mình: "Ban đầu cha và mẹ đã không muốn để cho con gả cho cậu ta rồi!"
Hạ Minh thấy chuyện này coi như đã được giải quyết, trong lòng khỏi phải nói vui vẻ biết bao nhiêu.
Không ngừng nhìn anh cả và chị dâu.
Anh ta rất muốn nói thẳng ra.
Hai người Vương Thanh Hoà và Bạch Tú Tú đều không chú ý đến ánh mắt của Hạ Minh, bọn họ cũng không định xen vào chuyện của cái nhà này.
"Xem ra chắc không còn chuyện gì nữa rồi chứ? Nếu không còn vậy thì chúng tôi đi nhé." Vương Thanh Hoà hỏi Hạ Chí Phi một câu.
Hạ Chí Phi thấy con trai muốn đi, cực kỳ hoảng hốt: "Đi gì chứ? Cha bảo mẹ con chuẩn bị đồ, lát nữa cha đi cùng con. Thanh Hoà, chuyện của em gái con..."
"Kết quả này không phải rất tốt sao?" Vương Thanh Hoà lười nghe ông ta giải thích, đại khái là muốn nói với anh, bởi vì chuyện của Hạ Vi liên quan đến thanh danh của Hạ Vi, chuyện năm đó của anh, đã qua rất lâu rồi, không giống nhau.
Hạ Chí Phi cũng chỉ có thể giải thích một chút như vậy.
Dù sao ông ta cũng không thể nào thừa nhận, tất cả cũng vì mặt mũi của ông ta.
Chuyện năm đó truyền ra, Hạ Chí Phi cũng mất mặt theo, cộng thêm Hạ Hữu Đức là em trai ông ta. Một người là con trai hơn 20 năm chưa từng gặp, một người là em trai gặp mỗi ngày.
Chuyện của Hạ Vi, cũng giống như vậy, là vì thể diện.
Mặc dù Hạ Vi không sai, nhưng người khác sẽ không nghĩ như thế. Hạ Chí Phi không muốn trở thành đề tài trong những cuộc nói chuyện phiếm của người khác, chỉ đơn giản như vậy.
Mỗi một chuyện mà Hạ Chí Phi làm, đều không vượt qua dự liệu của anh.
Cũng may mà anh không chờ mong.
Thấy Vương Thanh Hoà có thái độ lạnh lùng như thế, Hạ Chí Phi càng lúng túng hơn, như này không phải là lập tức trở lại điểm ban đầu hay sao?
Thật vất vả mối quan hệ cha con mới bình thường được lại sắp bị mất rồi.
Nhưng ông ta lại không thể trực tiếp vứt bỏ đứa con trai này, ông ta thật sự cần một đứa con trai có tiền đồ để làm rạng rỡ mặt mũi ông ta.
Nghĩ như vậy, Hạ Chí Phi chỉ có thể theo anh: "May mà có hai vợ chồng con cùng theo về, bà cụ Kỷ thấy nhà ta nhiều người như vậy, hơn nữa vợ con còn làm ở tổ dân phố, bà ta mới chịu đồng ý sảng khoái như vậy."
Lời nói này khiến cho Bạch Tú Tú đang yên lặng đứng bên cạnh suýt nữa bật cười ra tiếng, thật may mà ông ta có thể nghĩ ra được lời giải thích này.
"Trong nhà náo nhiệt như vậy sao? Làm sao đều tan làm sớm như vậy?" Bên ngoài, Hạ Toàn vui vẻ trở về, trong tay còn xách một con cá trích.
Câu cá trên băng quả nhiên là một biện pháp tốt để tăng tình cảm với bạn cũ, chuyện của một ngày đã làm xong toàn bộ rồi, chỉ là hơi lạnh một chút.