Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 390

Hạ Toàn nhìn người khắp nhà, vô cùng nghi hoặc.

"Trong nhà xảy ra một vài chuyện, cho nên bọn con đều đã về. Cha về thật đúng lúc, đóng cửa lại đi, chuyện này cha cũng nên biết." Ánh mắt Hạ Chí Phi rơi trên cần câu và con cá trích trong tay ông cụ.

Bây giờ là giữa mùa đông, khắp nơi đều là băng, ông ta chạy tới chỗ băng để câu?

Tuổi đã cao, sao không để ý sức khoẻ của mình một chút chứ?

Biểu cảm của Hạ Chí Phi không dễ coi.

Hạ Toàn nhìn con trai, trong đầu suy nghĩ, chẳng lẽ là hai ngày này nói lời sai trái quá nhiều, khiến cho con trai cả càng ngày càng bất mãn với ông ta?

Bây giờ che giấu cũng không che giấu được nữa?

Chuyện này không thể được.

Nghĩ như vậy, Hạ Toàn vui vẻ vào nhà, đưa cá trích cho con dâu: "Vợ thằng cả, con cá này tươi, cha tự tay câu lên đó.

Mấy ngày nay Chí Phi vì chuyện trong nhà mà bận rộn phát hoả không ít, con đi hầm canh cá cho nó ăn tẩm bổ một chút."

Nói xong, Hạ Toàn lại liếc mắt nhìn con trai: "Đợt này con cũng gầy, cha nhớ ngày còn bé con thích ăn canh cá trích. Trước kia, mùa đông con cứ hay bị bệnh, mỗi lần đều phải uống canh cá mới không ầm ĩ.

Giữa mùa đông, nơi nào có tài nguyên tốt như vậy chứ?

Vì chuyện này, cha đã cố ý học câu băng.

Không nghĩ tới đã từng tuổi này rồi còn có thể phát huy được tác dụng."

Mấy câu của Hạ Toàn, lập tức kéo cảm xúc của Hạ Chí Phi về năm đó.

Khi còn bé cha mẹ cũng thương ông ta, lúc ông ta bị ốm, cha luôn luôn không để ý đến giá rét mà ra chỗ băng câu cho ông ta. Lúc ấy người chịu đói cũng nhiều, cuộc sống cũng không yên ổn.

Ở đâu ra có nhiều cá như vậy chứ?

Lúc ấy điều kiện nhà bọn họ không kém, thế nhưng không phải lúc nào cũng có thể mua được đồ tươi này.

Cho nên vì ông ta, cha đã chịu khổ không ít.

Nghĩ tới những thứ này, Hạ Chí Phi lập tức không còn tức giận nổi nữa.

"Cha, giữa mùa đông sao cha còn chạy đi câu cá, con đã bao tuổi rồi, đâu còn dùng canh cá để tẩm bổ nữa?"

Hạ Chí Phi cực kỳ cảm động.

"Có bao nhiêu tuổi thì ở trong mắt cha, con vẫn là đứa trẻ. Canh cá này lát nữa ăn cơm con uống nhiều chút, phải rồi, vừa rồi con muốn nói chuyện gì? Người trong nhà đều đã về, xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Hạ Toàn thấy thái độ con trai tốt rồi, không hiểu hỏi chuyện vừa rồi con trai muốn nói.

Nhắc đến chuyện vừa xảy ra, Hạ Chí Phi lại không vui vẻ nổi nữa.

Ánh mắt ông ta nghiêm túc: "Cha, hôm nay vợ con và Vi Vi từ nhà cha mẹ vợ về trước, bắt gặp Kỷ Phong và Tuệ Tuệ ở trên giường của Vi Vi..."

Hạ Toàn cũng choáng váng, cái quái quỷ gì vậy?

"Hôn sự giữa Kỷ Phong và Hạ Vi coi như không còn nữa rồi, Tuệ Tuệ nhà chú ba, nó... Nó làm ra chuyện quá không tử tế, con đã đuổi nó ra khỏi cửa, về sau nhà chúng ta không liên quan gì với nó nữa."

Hạ Chí Phi nghĩ đến những chuyện mà đứa cháu gái này làm, nhịn không được cơn tức giận.

"Tiểu Thiên thì sao?" Hạ Toàn vội vàng hỏi đến cháu trai.

"Hạ Thiên vẫn ở lại đây, con đã đồng ý với chú ba không dính dáng chuyện này đến thằng bé rồi. Nhưng cũng chỉ có lần này, lần sau nếu Hạ Thiên làm gì nữa, con nhất định sẽ đuổi nó đi.

Còn Hữu Đức, nếu Hữu Đức làm chuyện gì có lỗi với con cái của con, con làm anh trai, sẽ đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với chú ấy.

Chuyện năm đó, cũng phải tính sổ lại.

Hạ Chí Phi vừa nói, vừa lén nhìn con trai cả.

Lời này là ông ta nói cho con trai nghe, ông ta vẫn muốn quan hệ giữa hai cha con hoà hoãn một chút.

Hạ Toàn nghe vậy trong lòng rộn ràng, hận không thể phóng đến nhà con trai út, hỏi đứa con gái hư hỏng kia của ông ta không thể động não một chút hay sao?

Sao dám làm ở đây?

Bên này ông ta vừa mới giải quyết được khó khăn, kết quả lại xảy ra chuyện này?

Hạ Toàn hít sâu một hơi, dáng vẻ thương tâm: "Ai, đứa nhỏ Tuệ Tuệ này bình thường nhìn rất ngoan, sao có thể làm ra chuyện này chứ? Đây là lỗi của Tuệ Tuệ, cũng là do Hữu Đức không dạy được con.

Vi Vi không sao chứ?

Về sau lại tìm cho Vi Vi đối tượng khác, nhưng phải cảnh giác cao độ.

Kỷ Phong kia, cũng không thể tuỳ tiện buông tha cho cậu ta."

Hạ Toàn nói gần nói xa đều đứng về phía con trai cả, khiến cho tâm trạng của Hạ Chí Phi cũng tốt lên rất nhiều.

"Đều đã qua rồi, Tuệ Tuệ nhà Hữu Đức và nhà họ Kỷ phải bỏ ra mỗi người 500 đồng, chuyện này chúng ta cũng đã nhận rồi." Hạ Chí Phi nhìn thoáng qua con gái vẫn ngồi khóc ở bên cạnh, cũng không có cách nào cả.

"Cái gì? Nhiều tiền như vậy?" Hạ Toàn kinh ngạc một chút, giọng nói cũng cao hơn theo không ít.

"Vậy mà nhiều? Cha không thấy Vi Vi đang rất đau lòng rồi hả? Nếu là con, thì đã làm lớn chuyện lên rồi." Tề Nghênh Nghênh cười lạnh.

Nghe đến sẽ làm lớn chuyện, Hạ Toàn cũng không nói nhiều nữa.

"Phải, không nhiều, là bọn họ tự chuốc lấy. Chí Phi, chuyện này nhất định phải che giấu. Quan hệ nam nữ bất chính cũng không phải chuyện đùa, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Tuệ Tuệ và Kỷ Phong cũng sẽ bị huỷ hoại.

Thậm chí càng liên lụy đến Hữu Đức và Tiểu Thiên.

Đóng cửa lại, mọi người vẫn là người một nhà."

Hạ Toàn không thể không căn dặn lần nữa, ngộ nhỡ có người nào đó buột miệng nói ra ngoài, vậy thì thật là có khóc cũng không còn cách nào cả.

"Con biết rồi." Hạ Chí Phi cau mày.

"Hạ Minh còn có Thanh Hoà, hai đứa cũng đừng nói lung tung ra ngoài, sau khi Hạ Thành về, nếu như nói cho nó biết, cũng dặn nó đừng nói ra ngoài." Hạ Toàn cảm thấy không yên tâm.

Nhất là đối với Vương Thanh Hoà.

Đứa cháu trai cả này mới tìm được về, vốn dĩ hận cả nhà Hữu Đức.

Ngộ nhỡ muốn báo thù, nói ra ngoài, vậy chẳng phải Tuệ Tuệ sẽ xong đời à?

Nghĩ như vậy, Hạ Toàn đứng ngồi không yên.

Hạ Chí Phi cũng nghĩ tới, con trai cả hận chú ba, ngộ nhỡ nói ra...

Hạ Chí Phi lại muốn dặn Vương Thanh Hoà một chút, nhưng đối mặt với con trai cả, một chữ ông ta cũng không nói ra được.

Ông ta ngượng ngùng thu hồi ánh mắt: "Cha, cha không cần dặn dò Thanh Hoà, thằng bé là đứa hiểu chuyện nhất trong nhà. Chuyện của Hữu Đức nó cũng chưa từng làm loạn. Chuyện này, nó cũng sẽ không nói."

Vương Thanh Hoà cũng không trả lời, trong mắt anh, người nhà họ Hạ còn không quan trọng bằng việc dự trữ cải trắng cho mùa đông.

Nhìn thấy con trai cả che chở cho Vương Thanh Hoà như thế, trong lòng Hạ Toàn không thoải mái.

Trước khi tìm được anh về, quan hệ giữa hai anh em Hữu Đức và Chí Phi tốt biết bao nhiêu chứ? Hai đứa con của Hữu Đức ở đây, khỏi phải nói cả nhà thoải mái an nhàn.

Cả nhà cũng rất ít khi cãi nhau.

Từ khi Vương Thanh Hoà trở về, đã thay đổi dáng vẻ trong nhà, ba ngày ầm ĩ, hai ngày cãi nhau.

Vương Thanh Hoà cực kỳ xung khắc với nhà bọn họ.

"Nghênh Nghênh, em đi nấu cơm đi, hôm nay nhà chúng ta ăn cơm tối sớm một chút. Sau khi ăn cơm xong anh dẫn Thanh Hoà đi học, hôm nay là ngày đầu tiên nó đi học, phải coi trọng một chút."

Hiện tại Hạ Chí Phi cũng hối hận làm sao lúc đó lại để cho hai vợ chồng thằng cả ở bên ngoài, nếu như không phải Hạ Thiên nhà Hữu Đức ở đây, thì ông ta có thể giữ con trai cả ở lại trong nhà.

Người một nhà ở chung một chỗ, tốt xấu gì cũng có thể tăng tình cảm thêm một chút.

Lùi lại cả ngàn bước để nói thì... Nếu như lúc ấy ông ta không đồng ý bao che cho Hữu Đức, trực tiếp tố cáo Hữu Đức còn có đám người nhà lão Vương kia, để cho Thanh Hoà làm chủ, đứa nhỏ này và bọn họ có khả năng đã sớm trở thành người một nhà trò chuyện vui vẻ rồi.

Nói cho cùng, cũng là bởi vì cả nhà Hữu Đức, mới làm hại quan hệ cha con giữa bọn họ bất hoà.

Tề Nghênh Nghênh không quá muốn chuẩn bị đồ, gần đây trong nhà cũng rất căng, chuyện kết hôn của Hạ Thành, còn có con trai cả trở về, cũng sắp móc rỗng cái nhà này rồi.
Bình Luận (0)
Comment