“Mấy người cũng đừng cảm thấy con trai tôi nói chuyện khó nghe, chuyện này ngay từ đầu nguyên nhân vẫn là do ông già nhà mấy người làm việc không tốt, ông ta đâu rồi? Tại sao tôi không thấy ông ta.”
Hạ Toàn khó hiểu, sao hôm nay lại không nhìn thấy Vương Thủ Thành.
Những người khác thì đều có mặt ở nhà đông đủ.
“Cha tôi...” Vương lão tứ vừa định trả lời, mới nhớ đến Chu Kiều Kiều không cho phép anh ta nói chuyện này, cho nên lại ngậm miệng lại.
“Cha tôi về thôn rồi, ông ấy nói phải đi về xem thử. Vốn dĩ đây cũng không phải chuyện của ông ấy, là chuyện của tôi, chồng tôi và anh hai tôi.” Chu Kiều Kiều vô cùng bình tĩnh.
Hạ Toàn cũng không hỏi nhiều.
Ông ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi, người nhà họ Vương sống hay c.h.ế.t cũng không liên quan gì đến ông ta.
Chỉ cần đừng ảnh hưởng đến chuyện của bọn họ là được rồi.
Ông ta thấy sắc mặt của cả gia đình đều không quá đẹp, lập tức nói đỡ cho con trai: “Tuy rằng nói trong vòng ba tháng không thể đuổi bọn họ, chúng tôi sẽ nghĩ cách cho mấy người đến từ nơi nào về lại nơi đó. Nhưng mà nếu mấy người đuổi bọn họ đi được, vậy chúng tôi sẽ nghĩ cách làm công việc của mấy người chuyển chỉnh thức. Với lại... Nếu nhà mấy người ở tỉnh thành cần giúp đỡ gì, chúng tôi cũng sẽ không bỏ mặc. Mấy người cũng đừng trách con tôi ăn nói khó nghe, mấy người cũng phải thông cảm cho sự khó xử của nó.”
Hạ Toàn ra vẻ như không phải bọn họ cố ý muốn đe dọa, cũng làm cho sắc mặt người nhà họ Vương đẹp hơn một chút.
Ít nhất thì bọn họ cũng không còn cứng đờ giống như lúc nãy nữa.
“Ông không cần phải nói, tôi hiểu ý của ông. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành chuyện này, chắc chắn sẽ không làm cho Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú được sống yên.”
Chu Kiều Kiều nói ra những lời này cũng không tính là nói dối.
Lần này cô ta đi qua đó chính là vì muốn cho đôi bên một kết cục.
Cô ta muốn đạp Bạch Tú Tú xuống lòng bàn chân.
Để cho Bạch Tú Tú biết, cho dù có gả cho người tốt cũng không có tác dụng gì. Chỉ có người tốt số mới có thể cười đến cuối cùng.
Chờ sau này cô ta sống trong căn nhà rộng lớn nhất, mỗi người đều hâm mộ cô ta, cô ta muốn cho Bạch Tú Tú phải ngước nhìn cô ta, làm cho cả đời Bạch Tú Tú đều thua kém cô ta.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh kia, Chu Kiều Kiều lại nhịn không được vui vẻ.
“Vậy là tốt rồi, mấy người dọn dẹp đồ đạc đi, tốt nhất là tối hôm nay theo chúng tôi đến tỉnh thành luôn.” Giọng điệu nói chuyện của Hạ Hữu Đức vẫn còn rất bực bội.
“Chuyện này... Chuyện này không được, hôm nay tôi còn có chuyện, với lại còn phải rời khỏi nhà lâu như thế, tôi còn phải sắp xếp một chút nữa. Hay là ngày mai được không? Hai người đưa địa chỉ cho chúng tôi, ngày mai chúng tôi sẽ đi sang đó tìm. Hai người cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không có sơ sót gì.”
Chu Kiều Kiều vừa cam đoan vừa âm thầm mắng Vương Thủ Thành một trận.
Cha mẹ chồng nhà người ta đều là giúp đỡ con dâu, cha mẹ chồng cô ta thì ngược lại, cả hai người đều ngồi tù hết rồi.
Làm hại cô ta hôm nay không thể đi theo bọn họ đến tỉnh thành.
“Nhà mấy người có một đống người như thế, những người khác thì không thể làm việc à?” Hạ Hữu Đức cũng không vui, người nhà quê sao lại lắm chuyện như thế.
“Chỉ có mình tôi làm được thôi.”
Chu Kiều Kiều cũng rất muốn đi theo bọn họ, nhưng mà chuyện này cô ta không thể nào nhượng bộ được.
Nếu bọn họ đi rồi, trong nhà chỉ còn lại chị hai và hai vợ chồng anh tư.
Ba người bọn họ chẳng có ai thông minh cả.
Nếu như làm hỏng chuyện, vậy bọn họ đi chưa được mấy ngày đã lại bị bắt trở về nữa rồi.
Thấy Chu Kiều Kiều kiên quyết như thế, lửa giận trong lòng Hạ Hữu Đức cũng bùng lên.
Ông ta còn có một đống chuyện bận rộn cần xử lý, tại sao còn phải chờ bọn họ nữa?
Hạ Toàn cũng biết rõ tính cách của con trai, hơi tằng hắng.
Ra hiệu ông ta đừng lên tiếng.
Sau đó lại nhìn Chu Kiều Kiều cười cười nói: “Được rồi, cô tìm giấy bút cho tôi, tôi viết địa chỉ cho hai người.”
Thái độ của Hạ Toàn làm Hạ Hữu Đức cực kỳ không cam lòng.
Tại sao lần này ông ta cũng đều phải chiều theo ý của người nhà họ Vương chứ?
Chu Kiều Kiều nhanh chóng cầm giấy bút đến, Hạ Toàn nhanh chóng viết địa chỉ: “Là nơi này, mấy người đến rồi cũng đừng đến nhà họ Hạ. Cứ trực tiếp đến thẳng địa chỉ này, tôi sẽ sắp xếp cho mấy người.”
Chu Kiều Kiều nhìn thoáng qua địa chỉ, đã hiểu ý của bọn họ.
“Được rồi, hai người cứ yên tâm đi, tôi giải quyết xong chuyện của mình sẽ lập tức xuất phát ngay.”
“Hữu Đức, chúng ta đi thôi.” Hạ Toàn thấy con trai còn có vẻ rất tức giận, kêu ông ta rời đi.
Ra khỏi nhà họ Vương rồi, cuối cùng Hạ Hữu Đức cũng không nhịn được nữa: “Cha, cha nhìn coi bọn họ kìa? Bọn họ có thể làm được không đó? Nếu bọn họ không làm được, vậy chẳng phải sẽ càng thêm phiền phức cho nhà chúng ta sao? Bọn họ có thể có chuyện quan trọng gì chứ? Con cảm thấy bọn họ cố ý thì có. Cả gia đình này chẳng phải thứ tốt lành gì.”
“Được rồi. Một là con đừng sử dụng đến bọn họ, hai là phải ngoan ngoãn nhịn. Chờ bọn họ đuổi Vương Thanh Hòa ra khỏi nhà anh cả con rồi, con lại đi xử lý bọn họ không phải là được rồi sao? Dù sao cũng không phải thứ tốt lành gì. Đến bao giờ con mới sửa được cái tật xấu không thể khống chế cảm xúc đây hả? Đã biết bao nhiêu năm rồi, cha còn tưởng rằng con đã sửa lại rồi chứ. Kết quả chỉ là chưa gặp chuyện mà thôi, những lúc thuận buồm xuôi gió thì tính cách rất tốt. Vừa mới gặp được vấn đề là con lập tức lộ ra nguyên hình ngay.”
Hạ Toàn vừa mắng ông ta vừa bực bội.
Tính cách của Hạ Hữu Đức như thế, hiện tại lại còn đắc tội với anh của mình, sau này ông ta phải làm thế nào đây.
Vẫn là phải vớt thêm càng nhiều ích lợi từ chỗ Hạ Chí Phi cho Hạ Hữu Đức mới được.
Bên này, hai cha con nhà họ Hạ vừa đi, Vương Thanh Phú lập tức không khống chế được mà vui vẻ: “Thím năm à, lúc nãy bọn họ nói như thế, vậy có phải chuyện chúng ta đến tỉnh thành đã xác định rồi không?”
“Chắc là thế.” Chu Kiều Kiều có lệ đáp.
Anh hai đúng là khá may mắn, nếu như sau khi cha bị bắt rồi bọn họ mới quyết định đi đến tỉnh thành, vậy thì không cần phải dẫn anh hai theo.
Đáng tiếc.
Ba vị trí công nhân tạm thời, kiểu gì cũng phải cho anh hai một cái.
“Tốt quá rồi.” Vương Thanh Phú tính toán, sau này nếu có chỗ đứng cững vàng ở tỉnh thành rồi, căn nhà mà nhà họ Vương hùng tiền mua được ở chỗ này cần phải bán đi.
Còn có vợ nữa, nếu cô ta vẫn không thể đẻ con trai thì anh ta nhất định phải ly hôn!
Để cô ta dẫn theo hai đứa con gái này gả cho người khác đi.
Anh ta lên tỉnh thành kiếm một người khác.
Vương Thanh Phú bắt đầu tính toán đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.
Trong lòng Vương lão tứ hụt hẫng, cha cũng bất công thật đó. Có chuyện tốt gì cũng đều cho anh hai và thằng năm.
Vốn dĩ chờ bọn họ đi tỉnh thành rồi, anh ta ở lại bên này giúp cha cùng nhau quản lý chuyện mua bán trong chợ đen cũng khá tốt.
Nhưng hiện tại chợ đen đã bị nhổ cỏ tận gốc, chẳng còn cái gì nữa.
Chỉ để lại một mình anh ta ở nhà máy trong huyện làm việc, đôi bên chênh lệch lập tức rõ ràng.
Nghe nói tỉnh thành còn có cửa hàng bách hóa nữa, anh ta còn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Hiện tại em lập tức đến nhà anh ấy ngồi canh ngay, nếu có thể giải quyết xong chuyện này sớm thì chúng ta còn có thể đến tỉnh thành sớm hơn.” Lúc này Chu Kiều Kiều cũng không muốn chờ thời gian an toàn gì đó.
Toàn bộ đầu óc của cô ta đều đã bay đến tỉnh thành rồi.
“Để anh đi với em.”
Vương Thanh Kỳ nhanh chóng cùng vợ đi ra ngoài, thấy vợ và Hồ Thiên lại tiếp xúc với nhau, trong lòng anh ta cực kỳ hụt hẫng.
Nhưng anh ta lại không có cách nào, chuyện lần này, trong nhà không có ai có thể giúp đỡ được.
Cũng may bọn họ sắp sửa đến tỉnh thành rồi.
Tuy rằng Chu Kiều Kiều không còn may mắn giống như lúc trước nữa, nhưng mà có rất nhiều việc nhỏ đều là sẽ muốn gì được đó.
Hai người bọn họ mới đi ra ngoài chưa được bao lâu, lập tức nhìn thấy Hồ Thiên đang đi về phía này.
Nhìn thấy đối phương, trong lòng Chu Kiều Kiều vô cùng đắc ý, quả nhiên ông trời vẫn cứ thiên vị cho cô ta.
Lúc nãy cô ta còn đang nghĩ sao Hồ Thiên không thể chủ động đi đến nơi này chứ!
Hiện tại anh ta lập tức đến rồi.
Chu Kiều Kiều dứt khoát đứng lại, chờ Hồ Thiên đến gần.
Cách đó không xa, Hồ Thiên nhìn thấy hai vợ chồng, trong lòng cũng lập tức hiểu ra, xem ra bọn họ đều là có cùng một mục đích.