Chắc là vì tên ngu ngốc Vương Thủ Thành kia rồi.
Người nhà họ Vương này chẳng có ai là không ngu cả, bao gồm luôn Chu Kiều Kiều!
Hồ Thiên điều chỉnh lại tâm trạng cạn lời của mình, bước từng bước một đi về phía hai vợ chồng.
Anh ta vô cùng nhiệt tình chào hỏi hai người: “Kiều Kiều, Thanh Kỳ, hai người đi đâu vậy?”
“Chúng tôi...” Vương Thanh Kỳ xụ mặt, chuẩn bị nói rõ tình hình của mình.
Chu Kiều Kiều lập tức trừng mắt nhìn anh ta.
Vương Thanh Kỳ ngậm miệng lại.
Chu Kiều Kiều nhìn về phía Hồ Thiên, giọng điệu sốt ruột lại đau lòng: “Anh Hồ, cha chồng của tôi xảy ra chuyện rồi, hình như chợ đen xảy ra chuyện rối loạn gì đó, mấy người khác đều đã bị bắt hết rồi. Anh có bị làm sao không? Bọn họ có bắt được anh không?”
“Anh không có việc gì, chuyện lần này hình như là nhằm vào nhà em đó. Tuy rằng lần này chợ đen bị bắt, nhưng mà những người khác đều không xui xẻo, chỉ có nhà của em... Đến cả những người bỏ tiền thuê quầy hàng của nhà em cũng đã bị bắt đi mấy rồi. Có phải nhà em đã đắc tội với ai rồi không?”
Hồ Thiên hỏi ngược lại bọn họ.
Chu Kiều Kiều tức giận thầm chửi to trong bụng, quả nhiên là có người muốn chơi bọn họ mà.
Nhưng mà bọn họ đắc tôi ai chứ?
Dạo gần đây thì chắc cũng chỉ là Hồ Thiên.
Không thể nào, Hồ Thiên bị điên mới có thể cử báo chợ đen, làm chợ đen bị xử lý.
Chợ đen này cùng có sự nghiệp mua bán của anh ta.
Vậy thì còn có thể là ai chứ?
Thấy Chu Kiều Kiều lộ ra vẻ mặt mê mang ngơ ngác, Hồ Thiên lại càng muốn chửi ầm lên.
Cái con ngu này, đến cả chuyện mình đắc tội người nào cũng không biết!
Cả gia đình đều ngu xuẩn như thế này, vậy mà lại còn muốn nẫng tay trên quầy hàng của anh ta, nếu không phải trong tay Chu Kiều Kiều có công thức nấu ăn mà anh ta muốn, anh ta chắc chắn sẽ cho mấy người này đẹp mặt!
Hồ Thiên tức giận thầm mắng trong lòng.
Mặt ngoài lại vẫn cứ lộ ra vẻ lo lắng sốt ruột: “Bên em không có manh mối gì sao? Việc này cũng rất khó khăn, nếu nhà em mà còn muốn lấy lại mấy cái quầy hàng kia, nói không chừng còn sẽ bị điều tra nữa.”
Lúc này Chu Kiều Kiều cũng đã hiểu rồi, Hồ Thiên đang muốn cô ta chủ động nhường quầy hàng và căn nhà kia cho anh ta.
Tốt nhất là có thể đưa con đường thu mua lương thực chưa bị phát hiện cho anh ta luôn.
Sao anh ta lại độc ác xấu xa như thế!
Nhưng mà giữ mấy thứ này lại cũng chẳng có tác dụng gì, cô ta và Vương Thanh Kỳ sắp đến tỉnh thành rồi, không thể để lại mấy thứ này cho hai vợ chồng lão tứ chiếm của hời được.
“Anh Hồ, tôi thật sự không có manh mối gì hết. Nếu nói nhà chúng tôi đắc tội với người nào thì...”
Chu Kiều Kiều mới nói đến một nửa, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.
Có khi nào là Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú làm không?
Không thể nào, hai người kia đã đến tỉnh thành rồi, làm gì còn rảnh mà hại bọn họ chứ?
Nhưng mà kẻ thù của người nhà họ Vương rõ ràng chỉ có bọn họ.
Nhưng sao bọn họ biết được người nhà họ Vương đến chợ đen mua bán chứ?
Sẽ không có ai nói ra ngoài, chuyện này đều là lén phát tài.
Chu Kiều Kiều lập tức rối rắm.
“Tạm thời không nhắc đến chuyện này, Kiều Kiều, hiện tại nhà em dự định thế nào đây?”
Hồ Thiên cảm thấy anh ta đã ám chỉ quá rõ ràng rồi, tiếp theo đây phải xem cô ta suy nghĩ như thế nào.
“Anh Hồ, chúng ta ở bên ngoài nói chuyện không được tốt cho lắm, chúng ta đến nhà tôi trước đi. Nói chuyện với tất cả mọi người trong nhà em, có chuyện gì cũng dễ nói chuyện.” Chu Kiều Kiều không nói thẳng, chuẩn bị đưa anh ta về nhà trước.
Hồ Thiên muốn quá nhiều, vẫn là phải làm những người khác trong nhà họ Vương cùng nhau thương lượng mới được.
Nếu không sau này nói không chừng những người này còn sẽ kiếm chuyện nữa.
“Cũng đúng.” Hồ Thiên thấy ích lợi sắp đến tay mình, vẫn còn có chút kiên nhẫn.
Dù sao thì hiện tại người sốt ruột phải là người nhà họ Vương mới đúng.
Lúc trước anh ta đã thương lượng với anh của mình rồi, chuyện này, ông già kia chắc chắn sẽ không đi ra ngoài được.
Nhiều nhất cũng chỉ có thể làm bọn họ gặp nhau một lần, còn chỉ có thể là lén gặp nhau vào buổi tối mà thôi.
Chu Kiều Kiều dẫn theo Hồ Thiên quay về nhà mình, Vương lão tứ ở trong nhà vẫn cứ đứng ngồi không yên.
Mấy người khác trong nhà đều rất hiếm đến chợ đen với cha, nhưng mà ngày nào anh ta cũng đều đi theo. Lỡ như nếu xảy ra chuyện gì, anh ta mới là người nguy hiểm nhất.
Vương lão tứ đi tới đi lui không ngừng, mãi đến khi Hồ Thiên đi vào nhà.
Anh ta nhìn thấy Hồ Thiên thì giống như nhìn thấy thần tiên, hai mắt sáng rực lên.
“Đây không phải là anh Hồ sao?” Vương lão tứ cực kỳ kích động.
Hồ Thiên cạn lời, ai là anh của anh ta chứ?
Người nhà họ Vương bọn họ điên hết rồi sao?
Vương Thanh Phú cũng không ngờ rằng Chu Kiều Kiều sẽ dẫn anh ta về đây, hơn nữa lại còn nhanh như thế! Không phải bọn họ chỉ vừa mới đi ra ngoài sao?
“Vợ của tôi rất may mắn, chúng tôi vừa mới đi ra ngoài đã gặp được Hồ Thiên ngay.” Vương Thanh Kỳ cố gắng hết sức để tâng bốc sự may mắn của Chu Kiều Kiều.
Hiện tại có lẽ cha sẽ không đi ra ngoài được nữa, trong nhà không có ai có thể giúp đỡ anh ta và Chu Kiều Kiều.
Muốn cho bọn họ tiếp tục nghe lời thì nhất định phải có ích lợi mới được.
Nhắc đến vận may của mình, Chu Kiều Kiều cũng rất kiêu ngạo.
“Thím năm vẫn luôn rất may mắn, hai người đã nói chuyện này với anh Hồ chưa?” Vương lão tứ vô cùng kích động.
“Chuyện nhà mấy người thì không cần phải nói, chợ đen cũng đã bị bắt rồi, ai mà còn không biết chứ? Tôi vừa mới dàn xếp xong chuyện của mình là lập tức chạy đến nhà mấy người ngay. Xem xem mấy người có chuyện gì cần tôi giúp hay không.”
Hồ Thiên có vẻ rất hiền hòa, làm vương lão tứ cảm thấy anh ta giống như đang sáng lến.
“Cha tôi có còn cứu được không?” Vương Thanh Phú trầm giọng hỏi Hồ Thiên.
Hồ Thiên nghe thế thở dài nói: “Chuyện này thật sự không còn cách nào, chú Vương mua đi bán lại lương thực với giá cao, chuyện này chứng cứ quá rõ ràng rồi. Ông ta còn bị bắt tại trận, muốn cãi cũng không cãi được. Hiện tại chuyện mấy người các anh có thể làm chính là vạch rõ quan hệ với ông ta, coi chừng sau này mấy người cũng bị liên lụy luôn.”
Trong long Vương Thanh Phú trầm xuống, quả nhiên là không được rồi.
Sau này cái nhà này coi như tan vỡ, anh ta muốn để hai vợ chồng thằng năm dẫn theo anh ta sống sung sướng thì nhất định phải nịnh nọt hai vợ chồng, phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà sống.
“Anh Hồ, em có thể gặp mặt cha chồng của em không?” Chu Kiều Kiều vào thẳng chủ đề chính.
Hồ Thiên lộ ra vẻ khó xử nhìn cô ta: “Chuyện này...”
“Không thể sao? Anh có thể nghĩ cách giúp bọn em không?” Chu Kiều Kiều tiếp tục năn nỉ anh ta.
“Được thì cũng được đó, nhưng mà nhà em cũng phải trả giá đắt.”
Hồ Thiên tiếp tục nói.
Chu Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể gặp mặt ông ta là được rồi.
“Anh Hồ cứ việc nói đi, chỉ cần là thứ nhà em có.” Chu Kiều Kiều đồng ý vô cùng dứt khoát.
“Đầu tiên, nhà của em không thể tiếp tục vào chợ đen buôn bán nữa. Tốt nhất sau này nhà em cũng đừng bán mấy thứ linh tinh như điểm tâm này nọ.” Thái độ của Hồ Thiên vô cùng nghiêm túc.
Mấy người khác đều ngơ ngác.
Bọn họ tốn không ít tiền đó!
“Vậy còn mấy quầy hàng kia của chúng tôi thì sao? Còn có căn nhà lớn kia nữa.” Vương lão tứ ngơ ngác hỏi lại.
“Mấy thứ này chính là cái giá phải trả. Mấy người đừng cảm thấy tôi quá đáng, trên thực tế ngoại trừ tôi ra, cũng không có ai dám nhận lấy mấy thứ này. Tôi cũng sẽ không bạc đãi mấy người, tôi sẽ cho mấy người một trăm đồng. Đây đã là nể tình chúng ta là bạn bè rồi. Nếu không tôi không cho mấy người đồng nào thì mấy người cũng không dám buôn bán tiếp nữa.”
Hồ Thiên hét giá cắt cổ.
Nói xong tất cả mọi người trong nhà họ Vương đều trợn tròn mắt, một trăm đồng?
Hồ Thiên cứ đi ăn cướp luôn cho rồi!
“Còn nữa, tôi còn muốn nhà mấy người đưa hết toàn bộ những công thức làm các loại điểm tâm mà mấy người đã bán cho tôi hết.” Hồ Thiên tiếp tục nói.
“Anh muốn nhiều quá rồi đó, anh làm vậy chẳng phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?” Vương Thanh Kỳ nghe xong nổi giận, thế này mà còn là bạn bè nữa à?
Hồ Thiên nhìn anh ta, cười ha hả nói: “Tôi cũng không còn cách nào khách, ai bảo nhà mấy người lại gặp chuyện lớn như thế chứ? Mấy người không thích thì tôi, tôi cũng không muốn mạo hiểm vì mấy người.”