Lúc này, Hạ Chí Phi vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, lại càng khó xử.
Một mặt là đứa con trai đang chờ ông ta làm chủ, ông ta thậm chí còn cảm giác nếu con trai thật sự thông minh như lời Chu Giải Thư nói thì nó không có cách tự báo thù xả giận cho bản thân sao? Hẳn là có nhưng nó đang đợi, đợi người cha như ông ta tỏ thái độ, giống như việc trước nay nó chưa từng mở miệng gọi một tiếng cha mẹ... cũng là một loại thái độ. Lần này hẳn là cơ hội cuối cùng của ông ta. Nếu ông ta vẫn tiếp tục lựa chọn bỏ qua con trai, tiếp tục lựa chọn bù đắp cho Hữu Đức, xem nhẹ tổn thương của con trai thì sau này ông ta sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con trai ưu tú như Thanh Hòa. Cũng như thế, nếu hôm nay ông ta chọn con trai thì cha ông ta sẽ c.h.ế.t ngay tại đây!
Hạ Hữu Đức ngồi tù cũng sẽ liên lụy đến Hạ Thiên, đến lúc đó cả nhà Hữu Đức cũng không sống nổi nữa. Ông ta đứng giữa vô cùng khó xử!
Tề Nghênh Nghênh cũng khẩn trương nhìn chồng mình, bà ta hy vọng ông Hạ có thể lựa chọn gia đình này một lần! Đừng như lúc trước xem nhẹ gia đình này, lúc nào cũng lựa chọn làm một đứa con có hiếu. Suy cho cùng Hạ Hữu Đức chưa từng đối tốt với nhà bọn họ.
“Ông Hạ, lúc trước ông đã tha thứ một lần, ông ta căn bản không để chúng ta vào mắt, cũng không hề suy xét cho tâm tình của chúng ta.” Tề Nghênh Nghênh uất ức lên tiếng, Hạ Chí Phi càng đau đầu.
Ông ta còn không biết sao? Ông ta vốn muốn mượn chuyện này để đưa Hạ Hữu Đức vào tù, để ông ta chịu chút khổ sở nhưng ai ngờ cha có thể vì Hữu Đức mà không màng tất cả?
“Tôi biết hết, mấy người im lặng một chút đi!” Hạ Chí Phi suy sụp ngồi trên sô pha, một hồi lâu, ông ta bình tĩnh nhìn cha mình: “Cha, con đồng ý, nhưng bắt đầu từ ngày mai cha dọn đến nhà Hữu Đức ở đi, cả Hạ Thiên nữa, Hạ Thiên cũng dọn đi thôi. Chỉ cần cha đồng ý thì con sẽ tiếp tục mắt nhắm mắt mở. Chuyện Hữu Đức qua lại với nhà họ Vương, con coi như không nhìn thấy. Sau này mấy người cũng đừng tới nhà con nữa, chúng ta ai lo phận nấy.” Hạ Chí Phi thở dài.
“Cha?” Hạ Minh khiếp sợ, cha đang nói cái gì vậy? Chỉ đuổi ông nội và Hạ Thiên đi?
Hạ Toàn thấy kế hoạch của mình đã thành công thì ra vẻ bất đắc dĩ nhìn con trai cả: “Chí Phi, con đừng oán cha. Con và Hữu Đức đều là con của cha, nếu bảo cha c.h.ế.t vì con thì cha cũng nguyện ý, c.h.ế.t vì em trai con cha cũng bằng lòng. Nhưng nếu phải lựa chọn giữa hai người các con, cha chỉ có thể lựa chọn cách tốt nhất.”
Hạ Chí Phi chỉ cảm thấy bản thân bây giờ như già đi mười tuổi, căn bản không muốn nghe cha giảo biện. Trong lòng cha chỉ quan tâm Hạ Hữu Đức, mấy năm nay nhà bọn họ không có đứa con cả thì vẫn sống được, cho dù sau này Thanh Hòa không muốn thân cận với bọn họ thì cũng là do nó chọn, không thể oán trách được ai... nhiều lắm thì chỉ có thể bồi thường thêm một chút, đây là ông ta nợ đứa con này, ngoài làm như vậy thì ông ta không thể làm gì khác hơn.
Còn về phần bọn nhỏ, quan hệ giữa Hạ Minh và Thanh Hòa không tệ, nếu sau này không xảy ra chuyện gì thì biết đâu Thanh Hòa có thể giúp đỡ nó một chút. Hạ Thành... sau này ông ta và Nghênh Nghênh tốn nhiều tâm tư một chút là được. Ai bảo nó cưới về một người vợ không khiến người ta bớt lo, hơn nữa bản thân nó cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì. Về phần Hạ Vi, chỉ cần Kỷ Phong không dây dưa với nó nữa thì ngày tháng sau này cũng xem như êm đềm. Hạ Chí Phi nghĩ vậy thì trong lòng cũng không còn bồn chồn nữa, chỉ là có chút trống vắng, khó khăn lắm ông ta mới có một đứa con có tiền đồ như vậy!
Tâm tư muốn trả thù em trai đều tan thành mây khói sau cái đập đầu của cha. Hy vọng chuyện ông ta đoạn tuyệt quan hệ với nhà Hữu Đức có thể khiến cho Thanh Hòa nhìn thấy tấm lòng của ông ta.
Hạ Minh nhìn tình huống này thì cũng sốt ruột: “Cha, cha thật là hồ đồ!” Cậu ta nói xong thì sập cửa đi ra ngoài.
“Hạ Minh? Mấy giờ rồi mà còn đi? Không ăn cơm sao?” Tề Nghênh Nghênh đuổi theo.
“Để nó đi đi, chắc là lại tới chỗ Thanh Hòa. Hạ Vi, con giúp ông nội thu dọn đồ đạc, lát nữa Hạ Thiên đvề thì cũng bảo Hạ Thiên thu dọn đi, nhà chúng ta không giữ bọn họ.”
Hạ Chí Phi nói xong thì nhìn về phía Hạ Toàn: “Cha, cha viết cho con một tờ giấy cam đoan đi, sau này đừng để người khác nghĩ là con không nuôi dưỡng cha.”
“Được, viết thì viết.” Hạ Toàn cũng không ngờ chuyện lại nháo thành như vậy. Đều là tại Hữu Đức làm việc không cẩn thận! Còn Chí Phi nữa, chuyện có lớn gì đâu mà nghiêm túc như thế. Ông ta vốn chỉ nghĩ náo loạn một lúc, cùng lắm thì đuổi Tiểu Thiên đi, không ngờ đứa con này lại muốn khiến Hữu Đức ngồi tù! Thật là điên rồi.
“Vâng.” Hạ Vi đứng dậy đi thu dọn hành lý, trong lòng cũng khiếp sợ. Chuyện quanh co lòng vòng trong nhà này lại phiền phức như vậy! Cha cũng thật là, sao có thể nghĩ Hạ Thiên và ông nội quan trọng hơn anh cả chứ. Tuy anh cả không thân cận với nhà họ nhưng tốt xấu gì cũng là con ruột. Những người khác dựa vào đâu mà muốn lấn lướt anh ấy? Cô ta vốn đang nghĩ mấy ngày nữa sẽ tìm cách làm thân với chị dâu, bây giờ thì hay rồi, không cần làm nữa. Hạ Vi có chút cạn lời.
Mà lúc này, Hạ Minh ra khỏi nhà đã chạy thẳng tới chỗ Vương Thanh Hòa, lúc cậu ta đến nơi thì Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa còn đang ăn cơm chiều. Nghe thấy tiếng đập cửa, Vương Thanh Hòa chuẩn bị ra xem thì bà Ngụy đã giành trước một bước: “Con ăn cơm đi, để mẹ đi mở cho.”
Bà ấy và hai đứa nhỏ đã ăn từ sớm, hiện tại đang may đồ tết, bà ấy lập tức buông công việc trong tay đi ra mở cửa. Vừa thấy người tới là Hạ Minh, bà Ngụy có chút ngoài ý muốn: “Hạ Minh? Sao trễ như vậy rồi mà cậu lại chạy tới đây? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Minh lắc đầu nhưng trông có vẻ rất tức giận.
“Được rồi, thím không hỏi nữa, vào trong rồi nói.” Bà Ngụy đưa Hạ Minh vào nhà, Hạ Minh thở phì phò đi theo.
Vương Thanh Hòa nhìn dáng vẻ của cậu ta thì đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, cũng nằm trong tính toán, thật là không gợi lên được chút cảm xúc nào.
“Tức c.h.ế.t em! Cha thật là càng già càng hồ đồ!” Hạ Minh thấy anh cả và chị dâu vẫn yên tĩnh ăn cơm, ai cũng không hỏi cậu ta nên bắt đầu mở miệng kể lể.
“Sao vậy?” Bạch Tú Tú tiếp lời, không để cậu ta quá mức xấu hổ.
Hạ Minh thuật lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra khi nãy: “Cha bị ông nội uy h.i.ế.p nên lại muốn bỏ qua chuyện này. Anh nói xem có hợp lý không?”
Vương Thanh Hòa nghe vậy chỉ mỉm cười: “Có gì mà không hợp lý? Ông ta bỏ qua thì bỏ qua, cậu tức giận cái gì?”
Hạ Minh sửng sốt: “Anh cả không tức giận sao? Cha...”
“Không phải ngay từ đầu ông ta đã từ bỏ tôi sao?” Vương Thanh Hòa hỏi lại.
Vương Thanh Hòa nói thế khiến cho sắc mặt của Hạ Minh tức khắc trở nên trắng bệch, cũng đột nhiên bừng tỉnh. Đúng vậy, đến cả cậu ta còn cảm thấy tức giận vì chuyện cha không làm chủ cho anh cả chứ đừng nói đến đương sự như anh cả. Anh cả mơ màng bị đón về đây, biết được đám người nhà họ Vương kia không phải người thân ruột thịt, nguyên nhân khiến anh cả bị hành hạ mấy năm nay cũng đã trồi lên mặt nước. Theo lý thuyết, sau khi đón anh cả về, người trong nhà nên vì chuyện anh cả phải chịu tội mấy năm nay mà làm chút gì đó. Nhưng cha mẹ lại không làm gì cả. Bọn họ mua nhà cho anh cả và chị dâu nhưng vấn đề là anh cả và chị dâu vốn đã có nhà! Bọn họ tìm công việc cho anh cả và chị dâu ở tỉnh thành nhưng vốn dĩ hai người họ đã có công việc! Chuyện duy nhất có thể kể đến là việc tìm sư phụ cho anh cả, nhưng chuyện này cũng là do người ta nhìn trúng tư chất của anh cả mà thôi! Là anh cả có thiên phú. Một người bị đối đãi như vậy sao có thể không nghĩ gì? Càng đừng nói... anh cả chuyện gì cũng dựa vào chính mình, không phải là người quá để ý huyết thống thân tình. Gặp phải đám người độc ác như nhà họ Vương, nào có ai còn chờ mong thân tình? Một chút mong đợi cuối cùng cũng đã bị thái độ dửng dưng cái gì cũng không làm của cha mẹ dập tắt hoàn toàn. Hôm nay căn bản chỉ có một mình cậu ta là để ý tới chuyện này!
Anh cả trước nay chưa từng chờ mong, thậm chí cũng chưa từng tha thứ cho cha mẹ. Nhưng có thể đòi người ta tha thứ sao, trước giờ bọn họ nghĩ về anh cả không phải là nghĩ anh ấy như một người xa lạ có thể lợi dụng hay sao? Hạ Minh nghĩ như vậy, tức khắc cảm thấy vô cùng khó chịu. Bọn họ rõ ràng là người một nhà... Rõ ràng anh cả không làm gì sai nhưng tại sao phải chịu đựng như vậy?
“Ăn cơm chưa? Chưa thì ăn cùng đi.” Bạch Tú Tú nhìn bộ dáng vừa chịu đả kích của Hạ Minh, nhẹ giọng nói.