“Chị dâu, em thật là nghẹn muốn chết. Sao bọn họ có thể đối xử với anh cả như vậy?” Hạ Minh cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Chúng tôi vốn dĩ chẳng mong chờ gì vào bọn họ, bản thân mình uất ức thì chính mình phải đòi lại, đã là người trưởng thành rồi, sao cứ phải trông chờ vào người khác?” Bạch Tú Tú xới cơm cho cậu ta.
Bữa tối hôm nay có cải trắng hầm khoai tây, còn có thịt khô xào, canh trứng nấu tôm băm.
Thái độ của Bạch Tú Tú khiến cho Hạ Minh ngơ ngác. Chị dâu nói vậy là có ý gì? Hai người họ đã có kế hoạch gì rồi sao?
Nhà họ Vương và cả nhà chú ba đều thâm độc như nhau, nếu cha mẹ không chịu giúp đỡ thì làm sao chứng minh được chuyện năm đó anh cả bị bắt cóc? Hạ Minh không nghĩ ra nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện cậu ta muốn giúp đỡ anh cả và chị dâu. Cậu ta nhìn hai người, mở miệng đảm bảo: “Anh cả, chị dâu cứ yên tâm, mặc kệ là có chuyện gì thì chỉ cần anh chị cần em, em nhất định sẽ giúp anh chị. Cha tha thứ cho chú ba nhưng em không thể tha thứ cho ông ta! Ông ta hại cả nhà chúng ta như vậy, không khiến ông ta gặp báo ứng thì em không cam lòng.” Vương Thanh Hòa nhìn anh ta, không nói gì.
“Anh cả, không phải là anh không tin em đó chứ? Em nói thật mà! Em sẽ không phản bội hai người!” Hạ Minh lo lắng bản thân không được tin tưởng nên lại mở miệng cam đoan.
“Có bản lĩnh gì thì bây giờ cũng lo ăn cơm trước đi.”
Không phải là Vương Thanh Hòa không tin Hạ Minh, dù sao anh cũng không cần suy nghĩ quá nhiều để biết một người thật lòng hay giả dối, chỉ cần dựa vào trực giác là được, càng đừng nói là người tính tình bộc trực như Hạ Minh, chỉ là anh đang suy nghĩ có cần người nhà họ Hạ giúp đỡ hay không thôi. Một khi đồng ý thì sau này quan hệ giữa anh và Hạ Minh sẽ không thể đứt đoạn. Anh cần phải giữ quan hệ với nhà họ Hạ sao? Vương Thanh Hòa bắt đầu suy xét.
Hạ Minh không biết anh cả nghĩ gì, chỉ mong anh cả có thể đồng ý nên cứ nhìn Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú, chỉ kém cầu xin hai người họ, hơn nửa ngày, Vương Thanh Hòa mới mở miệng: “Được.”
“Anh cả yên tâm, sau này em sẽ nói cho anh mọi chuyện ở nhà. Còn cả chuyện gia đình chú ba, em sẽ cố gắng tìm chứng cứ ở chỗ của cha.” Hạ Minh vô cùng vui vẻ.
Vương Thanh Hòa không trông chờ cậu ta có thể tìm được chứng cứ gì, anh đang chuẩn bị xuống tay từ đám người nhà họ Vương tự mình đưa tới cửa này. Dù sao đám người này cũng đủ ngu ngốc, đủ ích kỷ. Loại người nhát gan tư lợi như vậy là dễ lợi dụng nhất.
Hạ Minh ăn xong bữa tối thì quay về nhà.
Bạch Tú Tú nhìn chồng mình đang trầm tư, nhẹ giọng hỏi anh: “Kế hoạch của chúng ta bắt đầu rồi đúng không?”
Vương Thanh Hòa ngẩng đầu, nhìn vào mắt vợ: “Ừ, nếu nhà bọn họ đã đưa ra quyết định cuối cùng, chúng ta cũng đã lấy được thứ chúng ta muốn từ nhà họ Hạ thì chuyện tiếp theo cứ dựa theo kế hoạch mà làm. Vương Thủ Thành đã bị bắt rồi, người tiếp theo chính là Hạ Hữu Đức. Muốn bắt ông ta thì còn phải nhờ Vương Thanh Phú hỗ trợ.” Vương Thanh Hòa nhếch môi, bắt đầu chờ mong bộ dáng chó cắn chó của đám người đó.
Vương Thanh Phú là loại người chỉ nhìn lợi ích, chỉ cần nhận đủ lợi ích thì anh ta sẽ có thể tìm được chứng cứ chuyện năm đó từ chỗ Vương Thủ Thành. Dù sao Vương Thủ Thành cũng đã vào tù không ra được, nếu nhận được một chút lợi lộc thì hẳn là Vương Thanh Phú cũng nguyện ý. Chờ giải quyết hết kẻ thù là anh có thể yên tâm lót đường cho tương lai của mình và Tú Tú, nỗ lực dọn dẹp hết chướng ngại trên đường là cách tốt nhất.
“Tú Tú, vợ thằng năm bây giờ đang làm việc ở văn phòng của em, em phải cẩn thận một chút. Nhìn cô ta có vẻ không bình thường, em...” Vương Thanh Hòa nhíu mày, anh thật hy vọng Tú Tú có thể ở nhà, ở nơi mà anh có thể bảo vệ cô an toàn, nhưng Tú Tú thật sự rất thích công việc của cô, mỗi ngày anh đến đón cô về, lúc nào cũng nhìn thấy dáng vẻ tỏa sáng lấp lánh của cô, khiến anh không thể nào nói ra yêu cầu tàn nhẫn như vậy, anh không có tư cách tước đoạt tự do của Tú Tú tự nên chỉ có thể dặn dò cô nhiều hơn.
“Yên tâm đi, em không sao đâu. Còn Chu Kiều Kiều sao, cô ta sắp không thể phân thân để ý tới em rồi.” Bạch Tú Tú mỉm cười nhìn Vương Thanh Hòa, nói với anh tính toán của mình. Nhà mẹ đẻ chị dâu ba của Chu Kiều Kiều vẫn luôn không biết chân tướng, cả chị ba Chu của Chu Kiều Kiều cũng không biết con cái của mình ở bên ngoài như thế nào.
Lần trước cô về thôn đã cố ý hỏi thím Kim Hoa tình hình đứa con của chị ba Chu. Từ khi chị ba Chu bị bắt, người nhà họ Chu đối xử với đứa nhỏ đáng thương kia chẳng ra gì. Đứa nhỏ này có thể sống được đều là do nhà đó sợ bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, hơn nữa bây giờ anh ba Chu lại chuẩn bị cưới vợ hai cho nên cũng mặc kệ đứa nhỏ, dưới tình huống như vậy, cô không tin chị ba Chu sẽ tiếp tục im lặng.
Hiện tại vận may của Chu Kiều Kiều đã không bằng trước kia, cô vẫn nên suy tính kỹ lưỡng một chút, tiếp theo phải đối phó với chuyện này như thế nào. Lúc ấy nhà họ Vương dùng tiền tiêu tai, bảo cô rút đơn kiện, mọi người viết giấy cam đoan, đó chính là chứng cứ tốt nhất. Nếu không có chuyện gì, tại sao bọn họ lại gấp rút ngăn cô khởi kiện như vậy?
Vương Thanh Hòa cũng tán đồng với cách làm của vợ mình: “Được, chúng ta thương lượng một chút, giải quyết chuyện này cho ổn thỏa. Bình thường em đừng ra ngoài cùng cô ta, ngoài anh ra thì ai khác đến rước em em cũng đừng đi.”
Vương Thanh Hòa nhớ đến giấc mơ của mình, còn có bộ dáng ngoan độc của Chu Kiều Kiều là anh lại thấy bất an. Trong giấc mơ, anh không có Tú Tú ở bên, anh cứ sống những ngày tháng dày vò như vậy, từ khi cô mất đi cho tới lúc anh chết. Rõ ràng chỉ là một giấc mơ nhưng không biết vì sao anh lại có ảo giác là những chuyện đó đều đã từng xảy ra. Giấc mơ đó đã bắt đầu xuất hiện từ trước khi anh lên tỉnh thành, lúc đầu chỉ là cảnh Tú Tú bị hại c.h.ế.t ở dưới thôn, sau khi tới tỉnh thành, anh lại thấy được bản thân vẫn còn sống sau khi Tú Tú chết, anh bắt đầu cuồng loạn, trải qua những ngày tháng tuyệt vọng sống không bằng chết, sau đó anh như trở thành một cỗ máy vì muốn báo thù cho Tú Tú, chỉ vì mục tiêu báo thù mà sống. Anh làm lơ hai đứa nhỏ, cũng đánh mất lý trí của bản thân, giống như một kẻ điên mơ màng hồ đồ. Mãi cho đến lúc chết, trong đầu anh cũng chỉ có một ý niệm là không thể khiến đám người kia c.h.ế.t cung anh. Những người đó nên xuống địa ngục đền tội cho Tú Tú. Giấc mơ vô cùng chân thật tra tấn anh đến mức phát điên, cũng chỉ khi xác nhận cô vẫn còn ở bên cạnh thì anh mới bình tĩnh lại được, chắc chắn những chuyện kia chỉ là mơ, người anh yêu vẫn không rời bỏ anh.
Bạch Tú Tú không biết Vương Thanh Hòa có giấc mộng kỳ quái như vậy, nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, chỉ biết là anh lo lắng cho cô nên cứ an ủi anh theo lẽ thường: “Được rồi, em tự biết chăm sóc bản thân mà. Em không mỏng manh như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Em sẽ chờ anh, anh tới đón em mới đi, anh đã yên tâm chưa?”
Nghe cô nói vậy, Vương Thanh Hòa tạm thời áp xuống nỗi bất an trong lòng, cười ôn nhu: “Được, hứa nhé.”
“Ừ, hứa. Anh nên đến chỗ thầy đi, đừng để tới muộn.” Bạch Tú Tú thúc giục anh đi học.