Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 613

Hóa ra lão giả tóc trắng này chính là Công Tôn Mậu ca ca của Công Tôn Lâm, hắn nghe nói đệ đệ của mình bị Diệp Trần làm hại, tự nhiên đối với hắn hận thấu xương.

"Tông chủ đại nhân, nếu như tiểu tử kia không dám tới thì sao đây? Lại hoặc là hắn căn bản không biết cách tiến vào Bồng Lai Tiên giới như thế nào, vậy kế hoạch của chúng ta chẳng phải muốn thất bại rồi sao?"

Vân Thiên Thanh Tông chủ Dược Vương tông lập tức cười lạnh nói:

"Nếu hắn không dám tới vậy thì chúng ta lại tiếp tục giết vào Thế Tục giới! Hôm nay ta mời Tông chủ của bốn đại tông môn khác đến đây chính là vì thương nghị việc này!"

Công Tôn Mậu nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, "Thế nhưng là tiên tổ Tiên giới chúng ta sớm có nghiêm lệnh, người của Bồng Lai Tiên giới không được tùy ý nhúng tay vào chuyện của Thế Tục giới, hơn nữa ta nghe nói tên kia ở đằng sau dựa vào lực lượng của quốc gia Thế Tục giới, cũng cực kỳ không dễ chọc, ta sợ bốn đại tông môn khác không dễ dàng nhúng tay vào chuyện của Thế Tục giới a!"

Vân Thiên Thanh cười nhạt một tiếng, "Tiểu tử kia ở Thế Tục giới làm ra động tĩnh lớn như vậy, còn công nhiên thành lập môn phái tu chân, mời chào môn đồ, ta cũng không tin bốn đại tông môn khác sẽ chịu để yên?"

"Dựa vào những gì ta hiểu biết về bốn đại tông môn kia, chỉ cần Dược Vương tông chúng ta xung phong thì bọn họ chắc chắn cũng vui vẻ khi thấy điều đó, căn bản không có lý do nào để cự tuyệt cả"

Công Tôn Mậu suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, lúc này mới lộ ra vẻ vui mừng.

Vân Thiên Thanh lại nói tiếp:

"Còn về phần nữ tử gọi là Tô Mạn kia, ngươi phái người đi thẩm vấn chặt chẽ, nhìn xem có thể từ trong miệng của nàng ta hỏi ra được sư môn truyền thừa của Diệp Cuồng Tiên hay không!"

"Nếu như ba ngày sau, Diệp Cuồng Tiên kia còn chưa có xuất hiện ở Bồng Lai Tiên giới, ngươi liền chặt đầu nàng ta, phái người đưa tới cho tiểu tử kia, đây được gọi là giết người theo kiểu giết tâm tư! Khặc khặc!"

Vân Thiên Thanh nói xong lời này thì đắc ý cười lên một cách điên cuồng.

Công Tôn Mậu lập tức đứng dậy, đồng dạng lộ ra nụ cười âm độc, "Tông chủ đại nhân cao minh! Ta cứ dựa theo phân phó của ngài đi làm!"

...

Một bên khác, Diệp Trần mang theo Chúc Tiểu Bạch, dùng khoảng thời gian mười phút thì đã thuận lợi xuyên qua sương máu khí độc.

Phía trước lại không có vật gì, không chri không có bất kỳ một cái kiến trúc nào, ngay cả bóng người cũng không có.

"Tại sao có thể như vậy?"

Chúc Tiểu Bạch lập tức một mặt thất vọng.

Diệp Trần cười nói:

"Chẳng qua chỉ là một đạo huyễn thuật cấm chế mà thôi!"

Nói xong, Diệp Trần trực tiếp hướng trong không trung thuận tay điểm một chút, không gian phía trước hơi chao đảo một cái, cách đó không xa lập tức liền xuất hiện từng dãy kiến trúc, nghiễm nhiên như là một tòa thành nhỏ trong một ngọn núi.

"Đi thôi!"

Diệp Trần dẫn đầu một bước bước vào trong đó, sau khi Chúc Tiểu Bạch kịp phản ứng thì cũng vội vàng đi theo.

Chờ hai người đều bước vòa trong đó, cái đạo huyễn thuật cấm chế kia đã một lần nữa khôi phục như cũ.

"Chúng ta đi cứu người trước!"

Diệp Trần nói một câu, sau đó hai mắt nhắm lại, toàn lực phóng xuất thần niệm ra ngoài, bắt đầu lục soát hành tung của Tô Mạn.

Toàn bộ Dược Vương cốc, trọn vẹn chiếm diện tích trên trăm mẫu, cũng may lấy thần thức của Diệp Trần bây giờ đã có thể bao phủ trong phạm vi năm trăm dặm, chỉ cần thân thể của Tô Mạn không ở bên không ở trong cấm chế kết giới thì chạy không hỏi thần hồn của Diệp Trần lục soát.

"Tìm được!"

Chỉ dùng hai ba phút, Diệp Trần cũng đã tìm thấy được khí tức của Tô Mạn, rất rõ ràng, người của Dược Vương cốc làm sao cũng không nghxi tới, Diệp Trần vậy mà lại nhanh như vậy đã tìm tới cửa.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Diệp Trần nhướng mày, trên mặt hiện ra sát khí nồng đậm:

"Muốn chết!"

...

Cùng lúc đó, trong đại lao của Dược Vương cốc, Tô Mạn bị trói gô lại trên một cây cọc gỗ, trên người còn có từng vết máu do dùng roi quật, nhìn qua hiển nhiên đã chịu không ít khổ.

"Tiểu cô nương, không nghĩ tới tuổi ngươi còn trẻ, xương cốt cũng rất cứng rắn đi!"

"Bản trưởng lão chẳng qua chỉ là muốn biết sư môn truyền thừa của tiểu tử kia, cũng không phải chuyện ghê gớm gì, ngươi cần gì phải quật cường như vậy đây?"

Công Tôn Mậu một mặt cười gian tiến đến trước mặt Tô Mạn, từ từ mở miệng nói.

"Ta nhổ vào!"

Tô Mạn trực tiếp nhổ một búng máu về phía Công Tôn Mậu, đáng tiếc Công Tôn Mậu kia dù sao cũng là cao thủ cảnh giới Kim Đan đỉnh phong cho nên đã bị hắn dễ dàng tránh đi.

"Ta đã nói, ta không biết! Hơn nữa coi như ta biết ta cũng tuyệt đối sẽ không nói cho các ngươi biết! Các ngươi muốn giét cứ giết, ta đây tuyệt đối sẽ không chíu mày một chút nào!"

Tô Mạn nói năng có khí phách, không hề sợ hãi.

Công Tôn Mậu nghe được điều này, trong đôi mắt lập tức hiện lên một vệt sát ý nồng đậm.

Nếu như không phải Tông chủ Vân Thiên Thanh có lệnh trước đó, hắn vừa rồi sẽ không nói nhảm với một người phàm nhân của Thế Tục giới, sớm đã một chưởng kết liễu cuộc đời nha đầu quật cường này rồi.

Tuy nhiên chẳng mấy cốc, trong hai mắt của Công Tôn Mậu lại hiện lên một vệt dâm uế, "Hắc hắc, muốn chết? Nào có dễ dàng như vậy! Diệp Cuồng Tiên đệ đệ của ngươi giết đệ đệ ta, món nợ này ta trước hết đòi lại từ trên người ngươi một chút lãi a!"

Nói đến đây, Công Tôn Mậu bỗng nhiên lật bàn tay một cái, từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra một viên thuốc màu hồng, sau đó cong ngón búng ra đã bay vào trong miệng của Tô Mạn.

Sau khi Tô Mạn kịp phản ứng, lúc này muốn nhổ viên thuốc kia ra, đáng tiếc Công Tôn Mậu há lại sẽ để cho cô ta toại nguyện, trực tiếp lại cong ngón búng ra, trong nháy mắt đánh vào huyệt Đàn Trung của cô.

"A!"

Huyệt đạo của Tô Mạn trúng chiêu lập tức kinh hô một tiếng, viên đan dược kia liện bị một ngụm nuốt xuống.

"Ngươi, ngươi vừa mới cho ta ăn thứ gì?"

Công Tôn Mậu cười hắc hắc, mặt mũi đầy dâm sắc, nói:

"Dược Vương tông chúng ta không chỉ am hiểu luyện đan mà am hiểu hơn là chế độc!"

"Vừa rồi bản trưởng lão cho ngươi ăn tên là Thất Tình Lục Dục đan, ngay cả khi đó là một cô gái nghiêm chỉnh trong trắng tuyệt tình, sau khi ăn viên đan dược này, không tới thời gian nửa khắc, cũng sẽ biến thành một cô gái dâm đãng, so với kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng còn muốn dâm đãng gấ trăm lần! Kiệt kiệt kiệt!"

Nói đến đây, Công Tôn Mậu hướng về phía bốn tên đệ tử Dược Vương tông ở sau lưng vẫy tay một cái, "Bốn người các ngươi tới, đợi chút nữa hầu hạ vị công nương Tô Mạn này thật tốt, cũng để cho cô ta mở mang kiến thức một chút đạo đãi khách của Dược Vương tông chúng ta! Khặc khắc!"

Bốn tên đệ tử kia nghe thấy như vậy thì tất cả ngay lập tức vui mừng như điên, bọn họ sớm đã thèm nhỏ cả dãi ra đối với đại mỹ nhân trước mắt này, chỉ có điều không có mệnh lệnh của bề trên, cho nên mới không dám vượt qua giới hạn, bây giờ đạt được mệnh lệnh của Công Tôn Mậu, tự nhiên là gãi đúng chỗ ngứa:

"Đa tạ Công Tôn trưởng lão!"

"Công Tôn trưởng lão yên tâm! Mấy người huynh đệ chúng ta cam đoan rằng tiểu cô nương đây chắc chắn sẽ cảm thấy thoải mái! Hắc hắc!"

"Tiểu mỹ nhân, chúng ta tới!"

...

Mắt thấy bốn người kia đã bắt đầu từ từ đi tới gần phía Tô Mạn, lại thêm lời nói của Công Tôn Mậu trước đó, coi như đồ đần cũng hiểu, sao đó sẽ có chuyện gì xảy ra.

Tô Mạn ngay lập tức bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, liều mang muốn chạy đi, thế nhưng cả người còn đang bị cột vào trên một cây cọc gỗ, căn bản là không có cách động đậy.

"Các ngươi không được qua đây! Không được qua đây! Các ngươi đấm cầm thú này! Đồ bô sỉ! Nhanh lên thả ta ra! Bằng không đợi em trai của ta tới, hắn nhất định sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh!"

Công Tôn Mậu lập trức đắc ý cười ha ha, "Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi vẫn là không nên uổng phí khí lực đi, đệ đệ ngươi hắn chính là một kẻ hèn nhát, căn bản cũng không dám đến Dược Vương tông chúng ta!"

Tô Mạn lập tức càng thêm tuyệt vọng, ngay vào lúc trong lòng cô ta phải chấp nhận, chuẩn bị cắn lưỡi tự tử thì bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, "Là ai nói ta không dám tới?"

P/S: Ta thích nào...chương thứ 6
Bình Luận (0)
Comment