18.
Chỉ trong ba ngày, Ninh Ngọc đã hoàn thành toàn bộ quần áo.
Sau khi nói với cha mẹ chồng một tiếng, cô mặc chiếc váy kaki mới may, rồi đạp xe lên thị trấn.
Ninh Ngọc đi từ sáng sớm, đến thị trấn đúng giờ mọi người bắt đầu đi làm.
Cô đến gần khu nhà máy dệt, rồi xuống xe, thong thả dắt bộ.
Không lâu sau, từ phía sau Ninh Ngọc cảm thấy có hai cô gái đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trong lòng cô khẽ động, bước đi càng chậm lại.
Ngay lúc cô chuẩn bị rẽ vào ngõ nhỏ, hai cô gái kia cuối cùng không kìm được, lên tiếng gọi cô:
“Chị ơi, đồng chí!”
Ninh Ngọc mừng thầm trong bụng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi:
“Hai đồng chí có việc gì sao?”
Cô gái cao gầy có vẻ hơi ngập ngừng, còn cô gái thấp người, mặt tròn thì thẳng thắn hơn, nói:
“Chị à, chúng tôi thấy bộ đồ chị mặc đẹp quá, muốn hỏi chị mua ở đâu vậy?”
Khi được người khác khen Ninh Ngọc vui lắm, cười đáp:
“Đẹp hả? Tôi cũng thấy vậy. Bộ này là do bà cô họ tôi mang từ Binh Hải về.”
Hai cô gái nghe nói là hàng từ Binh Hải liền cụt hứng ngay.
Ninh Ngọc làm như không để ý đến mục đích thật sự của họ, nói tiếp:
“Cô họ tôi bảo quần áo bên đó kiểu dáng phong phú lắm, đẹp hơn hẳn chỗ mình, chỉ là hơi đắt, nên bà ấy chỉ mua một cái váy, nhưng có mang về vài tờ mẫu vẽ thời trang. Tôi thấy đẹp nên tự cắt may thêm vài bộ.”
Cô gái cao gần như định bỏ cuộc, xoay người muốn đi, nhưng cô mặt tròn kéo lại, rồi hỏi Ninh Ngọc:
“Chị còn váy khác nữa không?”
Ninh Ngọc gật đầu, chỉ vào túi treo trên ghi-đông xe đạp:
“Có đấy, để ngay đây, tôi vừa làm xong, tính mang cho cô họ xem thử.”
Cô gái mặt tròn ngượng ngùng hỏi:
“Bọn tôi… có thể xem thử không?”
Ninh Ngọc rất thoải mái, lấy đồ ra cho họ xem.
Cô mặt tròn vừa nhìn thấy chiếc chân váy hoa liền sáng cả mắt, còn cô gái cao thì lại mê mẩn chiếc váy liền màu đỏ.
Hai người nhìn những bộ đồ kia mãi không rời mắt, đến lúc Ninh Ngọc chuẩn bị cất lại, cô mặt tròn nhìn quanh rồi nói nhỏ:
“Chị ơi, chị có bán không?”
Ninh Ngọc giả vờ bị dọa, đưa tay che miệng không nói gì.
Cô gái mặt tròn vội vàng nói:
“Chị đừng lo, bọn em không phải buôn bán gì đâu, chỉ thích đồ này quá nên muốn đổi với chị thôi, nhưng mà là lấy tiền đổi. Em kín miệng lắm, tuyệt đối không nói ra đâu.”
Thấy cô ta nói như vậy, Ninh Ngọc giả vờ do dự, biểu cảm đầy phân vân.
Cô gái mặt tròn thấy vậy liền nói tiếp:
“Nếu chị đồng ý, em sẽ trả đúng giá cửa hàng bách hóa.”
Ninh Ngọc lúc này mới tỏ vẻ xiêu lòng, hỏi:
“Cô muốn lấy cái nào?”
Cô gái mặt tròn thấy Ninh Ngọc đồng ý, liền vui mừng cầm lấy chân váy hoa, rồi hỏi cô bạn:
“Cậu muốn cái nào?”
Cô gái cao do dự một chút rồi nói:
“Vậy mình lấy váy liền.”
Ninh Ngọc thấy cô gái mặt tròn chỉ lấy chân váy, liền lấy thêm áo sơ mi ra hỏi:
“Còn áo sơ mi này, cô có lấy không? Nó là một bộ với chân váy, còn có cả nơ con bướm bằng vải hoa đỏ để cài cổ áo nữa.”
Ban đầu cô gái mặt tròn không định mua áo sơ mi vì nhà đã có rồi, nhưng nghe Ninh Ngọc nói vậy, lại thấy cái nơ được làm từ cùng loại vải, bèn đổi ý, lấy luôn cả bộ.
Hai cô gái điều kiện chắc cũng không tệ, lấy đồ xong cũng không mặc cả gì nhiều, trả luôn đúng giá niêm yết như trong cửa hàng bách hóa.
19.
Sau khi cất kỹ tiền, hai cô gái chào tạm biệt Ninh Ngọc. Lúc họ chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên gọi lại:
“Hai đồng chí, xin chờ chút. Cho hỏi hai người làm ở nhà máy dệt phải không?”
Cô gái mặt tròn gật đầu.
“Không biết các chị có dư phiếu vải không? Tôi muốn dùng tiền đổi.”
Hai cô gái nhìn nhau, rồi trả lời:
“Thỉnh thoảng nhà máy có phát vài miếng vải lỗi để làm phúc lợi, nên phiếu vải phát không nhiều đâu.”
Nghe vậy, Ninh Ngọc ngược lại càng mừng.
“Là loại vải lỗi như thế nào? Khác nhiều so với vải thường không?”
Cô gái mặt tròn nhìn cô với vẻ tò mò, giải thích:
“Thật ra cũng không tệ, có cái để lâu hơi ẩm, có cái hoa văn hơi nhạt thôi. Tự làm đồ mặc thì không sao cả. Mà sao chị hỏi vậy?”
Ninh Ngọc cười nhẹ:
“Thì bị hai chị lấy mất đồ rồi, tôi phải mua thêm vải để làm tiếp chứ sao.”
Chưa đợi họ trả lời, Ninh Ngọc lại nói:
“Yên tâm, trong tập mẫu còn nhiều kiểu khác lắm. Lần sau tôi làm kiểu khác. Còn áo sơ mi với chân váy tôi chỉ làm hai bộ thôi, tôi muốn để lại một bộ tặng bạn.”
Cô gái mặt tròn nghe xong trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Tôi có thể đổi vải với chị, nhưng chị có thể làm thêm cho tôi vài bộ không? Tôi sẽ trả tiền, vẫn tính theo giá cửa hàng bách hóa.”
Ban đầu Ninh Ngọc chỉ muốn giải quyết vấn đề phiếu vải, không ngờ lại nhận luôn được đơn đặt hàng tiếp theo, vội vàng đồng ý:
“Được chứ, được chứ!”
“À, tôi tên là Mã Tú Phương, cô ấy là Vương Huệ Quyên. Trưa nay chị có thể quay lại không? Tôi mang vải đến cho chị.”
Ninh Ngọc gật đầu liên tục, đồng ý.
Nhìn hai người đi vào nhà máy dệt, Ninh Ngọc lên xe, đến bưu điện tìm Tưởng Trân Châu.
Vừa đến nơi, cô đã thấy Trân Châu đang ngồi ở quầy gửi điện tín.
Lúc đó có người đang gửi điện báo, Ninh Ngọc đứng chờ ở bên cạnh.
Nhìn thấy điện tín, cô lại nhớ đến kiếp trước.
Bức điện tín không gửi được ấy như mồi lửa khiến số phận Ninh Ngọc trượt dài.
Kiếp này, Ninh Ngọc đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Tôn Lệ Lệ, không bị Tống Tri Huy lừa gạt nữa. Vậy thì hôn nhân giữa cô và Tần Húc Đông sẽ đi về đâu?
Nghĩ đến kiếp trước hình ảnh hai người kia mỉm cười sánh bước bên nhau, lòng Ninh Ngọc khẽ chùng xuống.
Nếu lần này, Tôn Lệ Lệ không còn cơ hội cứu mẹ chồng, liệu hai người họ có còn kết hôn, sinh con như trước không?
Đang mải suy nghĩ, vai Ninh Ngọc bị ai đó vỗ nhẹ.
“Suy nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?”
Thì ra Trân Châu đã giúp khách gửi xong điện báo, thấy Ninh Ngọc đứng ngẩn ngơ liền lại gần hỏi.
Ninh Ngọc hoàn hồn, cười nhẹ:
“Không có gì đâu. Cậu rảnh không?”
“Giờ đang vắng khách, có thể nói chuyện một lát. Cậu đến tìm mình có chuyện gì à?”
Ninh Ngọc lấy quần áo trong túi ra, đưa cho Trân Châu:
“Cho cậu này, xem có thích không, vừa không?”
Trân Châu vừa mở ra xem, lập tức vui sướng reo lên:
“Đẹp thật đấy! Cậu mua ở đâu vậy?”
“Tớ tự may đấy.”
Tưởng Trân Châu kinh ngạc:
“Cậu làm à? Cậu học may đồ khi nào vậy?”
Ninh Ngọc khẽ cười:
“Dạo gần đây ở nhà rảnh rỗi nên học. Trong nhà có máy may, không học cũng uổng.”
“Tài thật đấy! Mới học mà đã may ra được bộ đẹp thế này. Váy đỏ như này trước giờ tớ chỉ thấy chị họ ở thành phố mặc thôi. Bộ cậu đang mặc cũng đẹp, vừa nãy bước vào là tớ đã chú ý rồi, cũng là cậu may à?”
“Ừ, cũng là tớ may. Vải là tớ mua ở hợp tác xã mấy hôm trước, nhân viên bảo là hàng mới vừa về.”
Tưởng Trân Châu sờ vào váy, thích mê, nhưng thấy nhận đồ không công thì ngại, liền lấy trong túi ra một tờ “Đại đoàn kết” ( tờ tiền mệnh giá lớn).
“Dù là đồ cậu tự may, nhưng nếu bán trong cửa hàng bách hóa chắc cũng đắt. Tớ không thể nhận không được, cậu cầm lấy đi.”
Ninh Ngọc xua tay từ chối:
“Quan hệ tụi mình như thế mà cậu đưa tiền thì tớ ngại lắm. Hôm trước tớ hỏi vay tiền, cậu đâu có nói gì, cho luôn còn gì.”
“Chuyện đó khác. Tớ rất thích váy này, nhưng nếu cậu không nhận tiền thì tớ cũng không dám lấy.”
Thấy Trân Châu kiên quyết, Ninh Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Vậy thế này nhé, tiền tớ không lấy, nhưng cậu giúp tớ một việc, được không?”
Tưởng Trân Châu ngạc nhiên:
“Việc gì vậy?”