Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 12

21.

Ninh Ngọc nhìn quanh thấy không có ai, bèn hạ giọng nói:

“Tớ không làm được việc đồng áng, mà ở quê ngoài làm ruộng thì chẳng có việc gì kiếm được tiền. Cậu cũng biết rồi, giờ tớ đã lấy chồng, không thể cứ ăn không ngồi rồi ở nhà mẹ chồng mãi được, nên mới nghĩ đến việc may đồ để đổi lấy ít tiền tiêu.”

Tưởng Trân Châu nhà có điều kiện, hơn nữa ở thị trấn thì dù có tiền cũng chưa chắc mua được đồ tốt. Mẹ cô ấy đôi khi cũng lên chợ đen mua đồ, nên Trân Châu chẳng thấy ý tưởng của Ninh Ngọc là to tát gì.

“Cách này cũng hay đó. Vậy cậu cần tớ giúp gì?”

“Bây giờ nhà nước vẫn quản lý chặt việc buôn bán tự do, tớ không thể quảng cáo rầm rộ được. Mà ở thị trấn tớ cũng không quen ai. Nếu có ai hỏi cậu về váy này, cậu giúp tớ chuyển lời một chút được không?”

Ban đầu Ninh Ngọc không định phiền Trân Châu, chỉ là thấy cô ấy nhất quyết không nhận đồ miễn phí nên mới nghĩ ra cách này.

Tưởng Trân Châu không hề do dự, đập tay vào ngực, quả quyết:

“Chuyện nhỏ! Yên tâm, tớ sẽ giới thiệu giúp cậu cho mấy người bạn nữa.”

Ninh Ngọc cảm kích mỉm cười:

“Vậy làm phiền cậu rồi.”

Nói xong chuyện váy áo, Ninh Ngọc lại hỏi một chuyện khác liên quan đến bức điện tín:

“Trân Châu, cậu còn nhớ hôm trước tớ đến vay tiền, hôm trước đó nữa có một cô gái tầm tuổi tụi mình, tóc dài, đến gửi điện tín không? Gửi cho bộ đội ấy.”

Tưởng Trân Châu nhớ lại một lúc rồi nói:

“Hôm đó là ca trực của tớ. Có một cô gái như vậy thật, nhưng cô ta chỉ hỏi vài câu rồi đi, không gửi điện.”

“Vậy à, cảm ơn cậu.”

Xác nhận Tôn Lệ Lệ thật sự không gửi điện tín, Ninh Ngọc cũng hoàn toàn đoạn tuyệt mọi tình cảm còn sót lại với cô ta.

Hai người còn muốn nói chuyện thêm nhưng lại có người vào mua tem. Ninh Ngọc ngại làm phiền bạn làm việc nên chỉ trò chuyện đôi ba câu rồi rời đi. Trước khi về, Tưởng Trân Châu còn đưa cho cô phiếu vải ba thước mà cô ấy tích cóp.

Ra khỏi bưu điện, thấy thời gian còn sớm, Ninh Ngọc rẽ qua hợp tác xã.

Lô vải lần trước vừa về chưa lâu mà vải kaki đã bán sạch. Ninh Ngọc chọn lựa một hồi, cuối cùng mua được một tấm vải đỏ sẫm. Phiếu vải vừa nhận cũng hết luôn.

Xong xuôi vẫn chưa tới 10 giờ, còn khá lâu nữa mới tới giờ nghỉ trưa ở nhà máy dệt. Ninh Ngọc không biết làm gì cho hết thời gian, bỗng nhớ ra một chỗ hay ho.

Ở trạm thu mua phế liệu, Ninh Ngọc như chuột chui vào kho gạo, nhìn quanh, chẳng biết bắt đầu lục từ đâu.

Nghĩ đến kỳ thi đại học năm sau, Ninh Ngọc quyết định tìm sách trước.

Mấy loại sách nhạy cảm, sách nước ngoài thì chắc chắn ở đây không có, nhưng sách bài tập thì nếu tìm kỹ vẫn có thể kiếm được.

Sách giáo khoa cấp hai, cấp ba cô có sẵn ở nhà, nên chủ yếu tìm sách bài tập môn tự nhiên.

Ninh Ngọc lật tìm mấy quyển ở tầng dưới cùng, vừa định chuyển sang đống khác thì chợt thấy một tờ giấy đặc biệt lóe qua. Ninh Ngọc lập tức cầm quyển sách giáo khoa tiểu học đó lên, lật từng trang để tìm.

Tờ giấy ấy khá mỏng, kẹp giữa hai trang sách nên không dễ phát hiện. Ninh Ngọc lần giở từng trang cho đến khi thấy được nó.

Đó là một tờ giấy tuyên thành được gấp đôi, cô nhẹ nhàng mở ra một góc – bên trong là chữ viết đầy trang, nét chữ theo lối hành thư, khí thế mạnh mẽ, không giống chữ người bình thường viết ra, nhưng nói sâu hơn thì cô không hiểu.

Ninh Ngọc không biết người nào viết, cũng không rõ sau này có giá trị hay không, nhưng cảm thấy nên mua lại.

Ban đầu định lén kẹp vào đống sách đã chọn, nhưng nghĩ lại, Ninh Ngọc quyết định mua luôn cả cuốn sách giáo khoa tiểu học đó.

Sau khi kẹp cuốn sách vào giữa vài quyển bài tập, Ninh Ngọc chuyển sang bên khác.

Ở đó là mấy món đồ lớn, bàn thiếu chân, tủ thiếu cửa, chất đống lộn xộn.

Ninh Ngọc chỉ liếc qua rồi đi, vì cô không hiểu gì về đồ gỗ, nhìn vào cũng chẳng biết là gỗ gì, thôi thì không tiêu tiền oan nữa.

Lúc gần đi hết một vòng trạm phế liệu, trong tay cô cũng chỉ cầm vài quyển sách. Trước khi ra cửa, cô thấy có vài món nhỏ đặt trong góc, liền xoay người, bước đến trước chỗ đó rồi ngồi xổm xuống xem thử.

Bình Luận (0)
Comment