Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 13

22.

Trong góc có vài chậu rửa bút, nghiên mực và một chiếc hộp gỗ nhỏ, phủ đầy bụi, không biết đã bị bỏ xó bao lâu.

Mấy chiếc chậu rửa bút thì sắp hỏng hết rồi, cái thì mẻ miệng, cái thì thủng đáy. Ninh Ngọc liếc sơ qua rồi dồn sự chú ý vào mấy chiếc nghiên mực.

Ba chiếc nghiên đều bẩn thỉu, một cái còn bị sứt một góc.

Ninh Ngọc quan sát kỹ, phát hiện trong số đó có một cái còn nguyên vẹn, cảm giác khi sờ vào khác với hai cái còn lại. Cô lau sạch lớp bụi, thấy bề mặt nghiên trơn bóng, liền quyết định mua.

Đang định đứng dậy rời đi thì ánh mắt cô vô tình liếc qua chiếc hộp gỗ nhỏ.

Chiếc hộp bị trầy xước nhiều chỗ trên nắp, gỗ chỉ là loại gỗ long não bình thường. Ninh Ngọc mở ra xem thì thấy bên trong trống rỗng, nhưng không hiểu sao cô vẫn muốn mua nó.

Cô đoán món đồ này chắc không có giá trị gì, nên tiện tay cầm luôn.

Ông già trông trạm thu mua thấy cô chọn cả buổi mà chỉ lấy vài món vặt vãnh chẳng đáng giá gì, cũng lười nói nhiều, báo giá luôn một lượt.

Ninh Ngọc để lại năm hào, nhét hết vào túi đựng quần áo lúc nãy rồi rời đi.

Khi đến con hẻm cạnh nhà máy dệt, Mã Tú Phương cùng Vương Huệ Quyên đã đợi sẵn.

“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.” Ninh Ngọc dừng xe, áy náy nói.

Mã Tú Phương lắc đầu:

“Không sao đâu, bọn tôi cũng vừa mới tới. Lúc nãy đã thử đồ rồi, rất vừa. Đây là vải lỗi nhà máy phát, chị xem dùng được không nhé.”

Ninh Ngọc nhìn đống vải hai người cầm, hơi kinh ngạc:

“Sao lại nhiều thế?”

“Tôi sợ hai đứa bọn tôi mang không đủ, nên hỏi thêm mấy người cùng tổ. Cứ chọn thoải mái, không chọn được cũng không sao.”

“Vậy thì để lên yên sau xe tôi đi, cầm tay mỏi lắm.”

Sau khi giúp họ đặt vải lên xe, Ninh Ngọc cũng không khách sáo, lựa ra những tấm vải sáng màu, tươi tắn, rồi chọn thêm vài mảnh vải tối màu nhưng ít lỗi.

“Xong rồi, tôi lấy mấy tấm này nhé, các chị tính giá đi.”

Mã Tú Phương tròn mắt kinh ngạc:

“Sao chị lấy nhiều vậy?”

Ninh Ngọc nghĩ bụng: mấy người này chắc chắn sẽ còn quay lại mua, nên quyết định nói thẳng:

“Tôi thấy hai chị thích đồ tôi làm, nên muốn làm thêm vài bộ, biết đâu người khác cũng thích.”

Hai người lập tức hiểu ý cô, mà với họ thì chuyện này chỉ có lợi.

“Tôi ủng hộ chị! Đồ chị làm đẹp lắm. Thật ra tôi định hỏi chị làm thêm cho tôi rồi. Cả đồng nghiệp tôi nữa, thấy tôi mang về là ai cũng khen đẹp. Bộ còn lại chị nói lúc sáng ấy, còn không? Có người muốn mua đấy. Tính mấy người đó tôi biết rõ, đảm bảo không lộ chuyện ra ngoài đâu.”

Ninh Ngọc không ngờ Mã Tú Phương lại nhanh chóng giúp mình quảng cáo như vậy.

Tiếc là bộ đồ đó Ninh Ngọc đã tặng cho Trân Châu rồi.

Mã Tú Phương nghe xong tiếc nuối thở dài.

Ninh Ngọc thấy vậy bèn nói:

“Nếu đồng nghiệp chị không gấp thì để lần sau nhé. Chị mô tả sơ vóc dáng cho tôi, tôi làm xong sẽ mang qua. Mấy chị cho tôi nhiều vải như vậy, tôi cũng sẽ làm thêm vài mẫu mới.”

Hai người vui mừng gật đầu, mô tả vóc dáng đồng nghiệp rồi báo giá tiền vải.

23.

Ninh Ngọc vét sạch tiền trong người, không còn gì ăn, đành nhịn đói về nhà.

Vừa đạp xe đến đầu thôn, chuẩn bị rẽ vào con ngõ nhỏ thì bất ngờ bị Tống Tri Huy chặn lại.

Ninh Ngọc đảo mắt nhìn quanh, tuy không thấy ai nhưng vẫn không dám lơ là, dừng xe lại giữ khoảng cách với hắn.

“Tống đồng chí, có chuyện gì sao?” Cô hỏi thẳng.

Tống Tri Huy dường như không nhận ra sự xa cách của cô, bước lên vài bước rồi hỏi:

“Em vừa đi thị trấn về à? Có đi viện không, sức khỏe hồi phục rồi chứ?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng giả tạo của hắn, Ninh Ngọc chỉ cảm thấy muốn nôn bữa sáng ra, lạnh lùng nói:

“Tôi khỏe rồi, cảm ơn đồng chí đã quan tâm. Không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

Thấy cô định lên xe rời đi, Tống Tri Huy vội túm lấy yên sau.

Cảm thấy có gì đó cản lại, Ninh Ngọc quay đầu nhìn, lập tức nổi giận:

“Anh làm gì đấy?!”

Tống Tri Huy cuống quýt buông tay, giải thích:

“Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ là muốn nói chuyện với em một chút.”

Ninh Ngọc nghe hắn nói nửa thật nửa giả, mập mờ, cảm thấy cực kỳ buồn nôn, chẳng buồn vòng vo nữa:

“Tống đồng chí, anh là người có học, lẽ nào không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói sao? Một trí thức với một phụ nữ đã có chồng mà nói những lời này, không thấy xấu hổ à? Cẩn thận tôi kiện anh tội quấy rối đấy!”

Tống Tri Huy thấy Ninh Ngọc phớt lờ tình cảm của mình, hoàn toàn bó tay, chỉ biết đứng nhìn cô đạp xe đi xa.

Hắn thực sự thích Ninh Ngọc, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị cô thu hút. Đặc biệt là gương mặt kia, còn đẹp hơn tất cả các cô gái thành phố mà hắn từng gặp.

Nhưng Tống Tri Huy không muốn cưới gái quê, hắn vẫn luôn mong có ngày quay lại thành phố. Nếu cưới Ninh Ngọc, cuộc đời hắn coi như chôn vùi nơi đồng ruộng.

Thế mà khi còn chưa quyết định xong, Ninh Ngọc lại đi lấy chồng.

Lúc ấy hắn đã sắp từ bỏ, nhưng lại bị Tôn Lệ Lệ châm ngòi ngọn lửa hy vọng bùng cháy trở lại. Càng nghĩ càng thấy không cam lòng.

Một cô gái xinh đẹp như hoa thế kia, sao có thể để cho một tên nông dân thô kệch, dù là lính hưởng? Hắn thấy như đóa hoa lài cắm bãi ph.ân trâu.

Đặc biệt khi nghe Tôn Lệ Lệ nói rằng Ninh Ngọc bị ép cưới, Tống Tri Huy càng bất bình.

Thế là khi Tôn Lệ Lệ khuyên hắn đưa Ninh Ngọc bỏ trốn, hắn lập tức động lòng.

Dù sao ở đây cũng chỉ toàn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chẳng bằng ra ngoài tìm kiếm cơ hội.

Nhưng mọi chuyện không diễn ra như hắn mong. Không chỉ không giành được Ninh Ngọc, mà danh tiếng của hắn còn bị bôi nhọ.

Tống Tri Huy uất ức đến cực điểm.

Về đến nhà, trong nhà yên ắng, bố mẹ chồng đã ăn xong đi làm, bàn ăn sạch bóng.

Ninh Ngọc vào bếp, thấy trong nồi không còn chút đồ ăn nào, đành nấu vội bát mì lót dạ.

Ăn xong, cô vào phòng tiếp tục may đồ.

Làm xong một chiếc váy, đang định bắt đầu cái tiếp theo thì ngoài sân vang lên tiếng nói chuyện.

“Lệ Lệ, cậu tốt với tớ quá, vải này đẹp thật đấy!”

“Không có gì đâu, cũng là do may mắn thôi. Lúc tớ vào hợp tác xã, vừa hay còn một miếng vải hoa cuối cùng, còn lại toàn màu xanh hay đen thôi. Nên miếng này chắc là trời định cho cậu rồi.”

Ninh Ngọc khẽ lắc đầu, xem ra Tôn Lệ Lệ lại nhanh chóng lấy lòng được Tần Nguyệt rồi.

Hai người ngoài sân vẫn đang nói chuyện:

“Cậu chủ động tặng vải cho tớ, còn Ninh Ngọc đến hỏi cũng không cho. Mẹ tớ còn bắt tớ gọi cô ta là chị dâu, tớ không thèm đâu! Tớ tình nguyện gọi cậu là chị dâu hơn.”

Tôn Lệ Lệ ngượng ngùng, hạ giọng nói:

“Đừng nói thế, để người khác nghe thấy không hay đâu. Hơn nữa, anh Húc Đông cũng chẳng thích tớ.”

Tần Nguyệt hừ một tiếng:

“Anh tớ rõ ràng từng đối xử tốt với cậu, nếu không phải Ninh Ngọc giở trò gì đó khiến anh ấy cưới cô ta, thì giờ cậu đã là chị dâu tớ rồi!”

Hai người vừa nói vừa vào nhà, Tần Nguyệt cũng không quan tâm Ninh Ngọc có nhà hay không, kéo Tôn Lệ Lệ vào phòng mình.

Ninh Ngọc chẳng bận tâm, tiếp tục may đồ.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng cô bất ngờ bị mở tung.

Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tần Nguyệt.

Bình Luận (0)
Comment