24.
“Cô, cô sao lại ở nhà?!” Tần Nguyệt không ngờ trong phòng lại có người, bị dọa giật nảy mình.
Ninh Ngọc nhíu mày nói:
“Tôi ở nhà thì có gì lạ? Hơn nữa, nếu cô không biết tôi có ở đây, sao lại vào phòng tôi?”
Tần Nguyệt như bị dẫm trúng đuôi, la lên the thé:
“Ý cô là gì? Đây là nhà tôi, tôi muốn vào phòng nào thì vào!”
Ninh Ngọc bĩu môi:
“Đợi cha mẹ về, tôi sẽ hỏi thử họ xem có chuyện em chồng muốn vào phòng anh chị dâu lúc nào cũng được không.”
Tần Nguyệt bị nói cho cứng họng, tức đến mức dậm chân.
Tôn Lệ Lệ theo sau bước lên hoà giải:
“Tiểu Ngọc, đừng hiểu lầm Nguyệt Nguyệt, cô ấy không có ý gì đâu, chỉ muốn mượn máy khâu một chút thôi, hai người đừng vì chuyện nhỏ này mà cãi nhau.”
Ninh Ngọc liếc cô ta một cái, lạnh nhạt nói:
“Dù tôi có ở nhà hay không, muốn dùng máy khâu của tôi cũng nên hỏi qua một tiếng chứ?”
“Máy khâu đó rõ ràng là do anh tôi mua, sao lại thành của cô được!” Tần Nguyệt không phục.
“Là quà cưới mà anh cô tặng tôi, không phải của tôi thì là của cô chắc?”
“Cô…!” Tần Nguyệt bị chặn họng, chỉ tay vào mặt Ninh Ngọc không nói ra lời.
Tôn Lệ Lệ thất vọng nhìn Ninh Ngọc, lên tiếng trách móc:
“Tiểu Ngọc, sao cậu thay đổi vậy, giờ nói năng chua chát thế?”
Ninh Ngọc khoanh tay trước ngực:
“Tôi đâu phải đối với ai cũng vậy, với người có ác ý với tôi thì cần gì khách sáo?”
Nói rồi còn ẩn ýliếc Tôn Lệ Lệ một cái.
Tôn Lệ Lệ bị ánh mắt đó làm chột dạ, lí nhí nói:
“Nguyệt Nguyệt không có ác ý gì, dù sao cô ấy cũng là em chồng của cậu mà.”
“Ồ, ra cô biết đấy. Tôi còn tưởng cô mới là chị dâu của cô ấy cơ.”
Lời châm chọc nhẹ nhàng của Ninh Ngọc khiến Tôn Lệ Lệ giật mình, như thể Ninh Ngọc thật sự đã biết điều gì. Nếu Ninh Ngọc đã nắm rõ tâm tư của cô, thì tin đồn về cô và Tống Tri Huy rất có thể là do Ninh Ngọc tung ra.
Nghĩ đến đây, Tôn Lệ Lệ càng rối bời, không biết Ninh Ngọc rốt cuộc đã nắm được bao nhiêu. Tệ nhất là mọi chuyện cô làm đều bị lộ, cô cần mau chóng nghĩ cách ứng phó.
Vì vậy, Tôn Lệ Lệ không màng chuyện may vá nữa, viện cớ rời khỏi nhà họ Tần.
Tôn Lệ Lệ vừa đi, Ninh Ngọc cũng lười đôi co với Tần Nguyệt, đóng sầm cửa lại rồi tiếp tục may vá, bỏ mặc Tần Nguyệt đứng tức tối ngoài cửa.
Buổi tối vẫn là Ninh Ngọc nấu cơm, nhưng lần này không có thịt từ thị trấn mang về, cô đành ra vườn hái ít rau, băm nhỏ nấu cháo.
Vợ chồng ông Tần đi làm về cũng không nói gì, nhà nông ăn uống đơn giản là chuyện thường. Chỉ có Tần Nguyệt là lén lườm một cái.
Giữa bữa ăn, bà Triệu hàng xóm mang theo mấy củ khoai lang sang.
Tần Nguyệt giật mình, đột nhiên có linh cảm chẳng lành.
“Đúng lúc quá, mấy củ khoai này các bác ăn khi còn nóng nhé.” Bà Triệu vừa nói vừa đặt lên bàn.
Bà Tần thắc mắc:
“Sao tự dưng lại mang khoai sang cho chúng tôi?”
Bà Triệu cười tươi trả lời:
“Tôi vừa đi làm về thì nghe thằng Tiểu Hổ nhà tôi bảo buổi trưa Nguyệt Nguyệt cho nó mấy củ khoai. Hai nhà là hàng xóm, nhưng cũng không thể ăn không đồ nhà các bác được, hôm trước Tiểu Ngọc mượn xe đạp nhà tôi còn mua kẹo cho Tiểu Hổ nữa mà.”
Nghe vậy, bà Tần liếc nhìn con gái, thấy cô cúi gằm mặt, liền hiểu ra, cười với bà Triệu rồi cảm ơn.
Bà Triệu còn phải về ăn cơm nên không ở lại lâu.
Bà vừa đi khỏi, nét mặt bà Tần lập tức tối sầm.
“Tần Nguyệt, con quá đáng rồi đó.”
Tần Nguyệt hiếm khi thấy mẹ nghiêm khắc như vậy, bắt đầu thấy sợ. Nhưng nhìn sang thấy Ninh Ngọc vẫn thản nhiên ăn cơm thì lại tức.
“Ai bảo chị ta về muộn chứ? Biết đâu đã ăn ở trấn rồi, chẳng qua không muốn ăn cơm nhà nên mới lết về muộn!”
“Tần Nguyệt, im miệng cho ta!” Đến ông Tần cũng phải lên tiếng mắng.
Tần Nguyệt lúc này cảm thấy cực kỳ ấm ức, ném bát cơm đang ăn dở rồi chạy ra ngoài.
Bà Tần chỉ nhích ghế một chút, cuối cùng vẫn không đuổi theo, quay sang áy náy với Ninh Ngọc:
“Tiểu Ngọc, chuyện này là lỗi của Nguyệt Nguyệt, con bé được nuông chiều quen rồi, con đừng…”
Bà định nói “đừng chấp nhặt”, nhưng nghĩ đến những gì con gái mình đã làm, thật sự không thể mở miệng, đành đổi giọng:
“Con trưa nay có đói không?”
Ninh Ngọc đặt đũa xuống, lắc đầu:
“Không ạ, con có nấu mì ăn rồi. Con cũng hiểu tính Nguyệt Nguyệt, không để bụng đâu.”
Câu trả lời khiến ông bà Tần không nói được gì thêm.