25.
Sau bữa tối, Ninh Ngọc kéo mẹ chồng vào phòng.
Bà Tần tưởng con dâu muốn phàn nàn chuyện Tần Nguyệt, không ngờ Ninh Ngọc lại lấy thước dây ra đo số đo ba vòng cho bà.
“Tiểu Ngọc, con làm gì vậy?”
“Mẹ ơi, hôm nay con mua được mảnh vải ở hợp tác xã, định may cho mẹ một bộ đồ.”
Ninh Ngọc đo xong, lấy miếng vải đỏ sẫm ra cho bà xem.
Bà Tần cười tít mắt, nhưng miệng vẫn nói:
“Ôi dào, con làm gì phải tốn tiền với mẹ, mẹ có đồ mặc rồi.”
Ninh Ngọc nghiêm túc:
“Quần áo sao lại thừa được? Đây là tấm lòng của con. Cha cũng có phần, mẹ nói giúp con số đo của cha đi, con may cho cả hai người luôn.”
Nghe vậy, bà Tần không khách sáo nữa, trong lòng thấy rất ấm áp.
Nhưng khi liếc sang đống vải, bà không khỏi giật mình:
“Tiểu Ngọc, sao con có nhiều vải thế này?”
“Mẹ, hôm trước con nói giúp bạn may đồ ấy, hôm nay con mang đến cho bạn, tình cờ gặp hai chị làm ở nhà máy dệt. Họ rất thích đồ con may nên mua hai bộ. Họ còn có vải lỗi mà nhà máy phát, con mới hỏi mua ít về.”
Nghe xong bà Tần mới hiểu, xem ra con dâu làm ăn cũng khá, chắc định tiếp tục buôn bán rồi.
Kiếm được tiền thì tốt, nhưng bà vẫn hơi lo:
“Làm thế không nguy hiểm à? Nhỡ bị ai tố cáo thì sao?”
Ninh Ngọc trấn an:
“Con đều giao dịch kín đáo, khách hàng sẽ không tiết lộ, lộ ra thì họ cũng chịu thiệt. Hơn nữa ở trấn vẫn có chợ đen mà, ai cũng ngầm hiểu cả. Mẹ đừng lo, chỉ là nhớ giữ kín giúp con, nhất là đừng để Nguyệt Nguyệt biết.”
Bà Tần tuy giận con gái, nhưng vẫn bênh vài câu:
“Tính nó hơi bốc đồng thật, nhưng mấy chuyện như này nó có chừng mực, không đời nào đi tố cáo chị dâu.”
“Con tin là vậy, nhưng lỡ ai đó dụ dỗ khiến cô ấy lỡ lời thì vẫn phiền, tốt nhất là đừng để cô ấy biết gì hết.”
Bà Tần gật đầu hiểu ý, không nói thêm nữa.
Sau đó, bà kể với ông Tần chuyện Ninh Ngọc định may đồ cho hai ông bà.
Ông Tần gật đầu hài lòng. Tuy con dâu từng lạnh nhạt suốt hai tháng, nhưng giờ đã nghĩ thông rồi, cũng biết hiếu thuận. Còn chuyện không hợp với Tần Nguyệt thì… không thể trách cô được.
Hai ông bà nói chuyện một lát, thấy Tần Nguyệt vẫn chưa về, đang định ra ngoài tìm thì vừa bước tới cửa, thấy cô ta về, mặt mày vui vẻ.
Hai người hơi thắc mắc, nhưng thấy con gái về an toàn thì không hỏi thêm.
Mấy ngày sau, ông bà Tần vẫn đi làm như thường, còn Ninh Ngọc thì ở nhà cặm cụi may đồ. Cô làm ngày làm đêm, đến khi hết chỉ mới chịu nghỉ.
Lúc ấy là buổi chiều, trời nắng to, Ninh Ngọc không muốn đi lên trấn giữa trời nóng, liền quyết định về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Cô vừa mở cổng thì thấy Tần Nguyệt đang tươi cười đứng trước cửa, định đẩy cửa vào. Nhưng khi thấy Ninh Ngọc, sắc mặt cô ta lập tức sụ xuống.
Ninh Ngọc chỉ liếc cô ta một cái rồi quay đi.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng hình như Ninh Ngọc vừa thấy một vạt áo trắng vừa khuất cuối đường.
Ninh Ngọc không nghĩ nhiều, đội nón rơm lên, chọn những con đường mát mẻ đi về nhà mẹ đẻ.
26.
Cha mẹ của Ninh Ngọc đều đang làm việc ngoài đồng, em trai Ninh Khởi thì đi học, nửa tháng mới về một lần, nên hiện tại trong nhà không có ai.
Ninh Ngọc đẩy cổng sân nhà cha mẹ, bước vào trong, rồi thành thạo tìm chìa khóa cửa ở chỗ cũ.
Sau khi vào nhà, cô không vội tìm cuộn chỉ trắng mà trước tiên dọn dẹp lại nhà cửa một lượt, sau đó vào phòng Ninh Khởi lấy ga giường và vỏ gối mang đi giặt.
Còn hai ngày nữa Ninh Khởi sẽ về nhà, nên chăn màn gì đó cũng cần phải được giặt giũ phơi khô.
Sau khi phơi xong, Ninh Ngọc còn nấu cơm. Làm xong tất cả những việc đó, cô mới lấy một cuộn chỉ trắng từ chỗ để kim chỉ, rồi ra đồng tìm mẹ để chào một tiếng, sau đó mới quay về nhà họ Tần nấu cơm.
Khi thấy Ninh Ngọc đi xa rồi, dì Quế Căn đang làm ruộng gần đó cất tiếng hỏi lớn:
“Vợ Hiếu Khôn này, con gái chị đến làm gì vậy? Hình như đây là lần đầu tôi thấy nó ra đồng đấy.”
Mẹ Ninh Ngọc không để ý đến lời châm chọc, chỉ cười đáp:
“Không có gì đâu, nó vừa giúp tôi làm ít việc xong, còn nấu cơm sẵn rồi, qua đây chào tôi một tiếng.”
Bà Điền, khá thân với mẹ Ninh Ngọc, cười khen:
“Con gái chị đúng là hiếu thảo, lấy chồng rồi mà vẫn nhớ tới cha mẹ.”
Mẹ Ninh Ngọc không trả lời, nhưng nụ cười trên khóe môi đã thể hiện rõ tâm trạng bà đang rất tốt.
Trước đây khi gả con gái về nhà họ Tần, trừ ngày cưới ra, suốt hai tháng Ninh Ngọc không hề quay về một lần. Mấy hôm trước con gái lại bị cha tát một cái, mẹ Ninh rất lo con gái sẽ ghi hận trong lòng.
Nhưng bây giờ thấy con gái chủ động về nhà, lại còn giúp đỡ nhiều việc như vậy, chứng tỏ con bé đã gỡ bỏ khúc mắc, nghĩ thông suốt rồi.
Con rể là bộ đội, so với làm nông thì có tiền đồ hơn nhiều. Chờ con rể phục viên trở về, hai vợ chồng trẻ sống yên ổn qua ngày là bà mãn nguyện rồi.
Mẹ Ninh cũng không mơ con rể làm quan to, chỉ cần sống ổn định là được.
Tuy nhiên, bà chưa vui được bao lâu thì dì Quế Căn lại lên tiếng phá vỡ không khí:
“Đã làm dâu nhà người ta rồi mà còn về giúp việc cho nhà mẹ đẻ, không sợ nhà chồng tức ch.ết à?”
Mẹ Ninh Ngọc mím môi không nói, cúi đầu tiếp tục cầm cuốc làm việc.
Nhưng bà Điền thì không dễ chịu như vậy, lập tức quát lại:
“Nhà cô không có con gái chắc? Con gái lấy chồng lâu lâu về nhà mẹ đẻ một lần thì sao? Quế Căn, tôi nhớ kỹ đấy, sau này hai thằng Trụ, Trụ Nhị nhà cô có muốn cưới vợ, tôi sẽ nói rõ chuyện này với nhà gái!”
Dì Quế Căn rõ ràng bị nắm thóp, chỉ dám lẩm bẩm vài câu rồi không dám tiếp tục châm chọc nữa.
Con trai lớn của bà ta đã đến tuổi lấy vợ, nhưng mãi vẫn chưa tìm được người phù hợp. Nếu để bà Điền, mỏ hỗn của làng, nói vài câu nữa, thì chuyện cưới xin lại càng khó hơn.
Thấy đối phương chịu thua, bà Điền liền ghé sát mẹ Ninh Ngọc, nói nhỏ:
“Chị đó, tính tình mềm quá. Chị nhìn xem, mắng lại vài câu là người ta im miệng ngay.”
Mẹ Ninh Ngọc thở dài:
“Thôi, tôi quen rồi, để chị ta nói thêm vài câu cũng chẳng sao.”
Bà Điền giận dữ trách:
“Sao lại không sao? Chị ta nói một câu, người khác nói thêm một câu, rồi cả làng đều biết. Mấy chuyện trước của Tiểu Ngọc nhà chị chẳng phải cũng bị đồn ra như vậy đó sao?”
Nghe xong, mẹ Ninh Ngọc như bị gõ mạnh một cái vào đầu, đứng sững ra một lúc rồi nói:
“Chị nói đúng lắm… Vậy lần sau… tôi mắng lại nhé?”
Bà Điền gật đầu chắc nịch:
“Mắng lại!”