Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 17

29.

Ninh Ngọc tự cảm thấy bản thân đã thiếu sót với Ninh Khải quá nhiều, lại lâu năm không gặp, có cả bụng lời muốn nói với em trai.

Ninh Khải từ nhỏ đã thích như cái đuôi nhỏ bám theo chị, lớn lên rồi lại thích làm người bảo vệ, đặc biệt khi đối mặt với những nam sinh có ý đồ không tốt với chị gái.

Vì vậy, hai chị em vừa đi vừa trò chuyện, về đến nhà lại đun nước rồi tiếp tục tâm sự.

Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, Ninh Ngọc mới giật mình nhận ra đã muộn.

“Thôi, thôi, chị phải về nấu cơm rồi. Mai em đi lúc nào? Để chị tiễn em ra trấn nhé?”

Ninh Khải dù rất vui khi nghe chị nói vậy, nhưng vẫn từ chối:

“Không cần đâu chị, em ăn trưa xong sẽ đi, em tự đạp xe ra thị trấn là được rồi, chị cứ làm việc của mình đi.”

Chiếc xe đạp hiện tại của Ninh Khải là chiếc Ninh Ngọc được bố mẹ mua cho khi học cấp ba. Hai chị em học cùng trường, năm nay Ninh Ngọc tốt nghiệp, Ninh Khải mới vào lớp mười, nên xe đạp đó vừa hay để em trai dùng lại.

Ninh Ngọc xua tay cười:

“Không sao, mai chị cũng có việc lên thị trấn, đi muộn chút cũng được. Em ăn xong thì gọi chị.”

Nghe vậy, Ninh Khải vui vẻ đồng ý.

Khi Ninh Ngọc quay về nhà họ Tần, vừa hay chạm mặt Tần Nguyệt cũng vừa mới đi đâu đó về. Thấy cô ta cười tươi như hoa, Ninh Ngọc nhìn cô ta thêm mấy lần.

Tần Nguyệt phát hiện ánh mắt đó, liền trừng Ninh Ngọc một cái:

“Nhìn cái gì mà nhìn!”

Ninh Ngọc đang tâm trạng tốt nên không chấp, chỉ hỏi có vẻ suy tư:

“Cô vừa đi đâu về vậy?”

Tần Nguyệt gắt gỏng:

“Chị lại về nhà mẹ đẻ chứ gì! Tôi còn chẳng nói gì chị, chị hỏi tôi làm gì!”

“Tôi chỉ hỏi một câu mà làm gì như ăn phải ớt vậy, chột dạ à?”

“Tôi có gì phải chột dạ! Lo chuyện của mình đi!” nói xong, Tần Nguyệt vội vã bước vào phòng như có giặc đuổi theo.

Thấy phản ứng của Tần Nguyệt như vậy, Ninh Ngọc càng nghi ngờ. Nhớ lại hôm trước tình cờ thấy Tần Nguyệt cười tủm tỉm trước cửa nhà, nụ cười ấy hình như còn mang theo vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.

Trong lòng Ninh Ngọc bỗng nảy sinh một suy đoán: nếu cô đoán đúng thì Tần Nguyệt thật quá ngốc, chẳng khác gì kiếp trước ngu ngốc của cô.

Nhưng tạm thời đó chỉ là nghi ngờ, Ninh Ngọc chưa thể khẳng định, định sẽ tiếp tục quan sát rồi mới hành động.

Hôm sau, vừa ăn trưa xong, như đã hẹn, Ninh Khải đã đạp xe đến tìm Ninh Ngọc.

Cha mẹ Tần đã đi làm từ sớm, Ninh Ngọc xách theo mấy túi quần áo rồi rời nhà.

Thấy chị xách nhiều túi thế, Ninh Khải vội vàng nhận lấy, phát hiện bên trong toàn quần áo, tò mò hỏi:

“Chị, chừng này quần áo ở đâu ra vậy?”

Ninh Ngọc cười, nhận lại hai túi rồi nói:

“Đi thôi, lát nữa trên đường chị kể cho.”

Ninh Khải không hỏi thêm nữa, treo hai túi còn lại lên ghi-đông, đợi chị ngồi lên yên sau rồi mới đạp đi.

Lần này Ninh Ngọc không mượn xe đạp hàng xóm. Dù thân thiết đến mấy, mượn hoài cũng bất tiện.

Ra khỏi làng, đến đoạn đường vắng, Ninh Ngọc mới bắt đầu kể về “công việc nhỏ” mà mình đang làm.

Ninh Khải dạo này học ở trường trung học thị trấn, từng nghe bạn bè nói về chợ đen, nên không thấy lạ, ngược lại còn mừng cho chị gái vì tìm được cách kiếm tiền.

“Vậy cũng tốt, chị không phải xuống đồng làm nữa. Nhưng mà chị à, biết người biết mặt khó biết lòng, chị phải cẩn thận đó.”

Ninh Ngọc liếc nhìn em trai, cười nói:

“Chị mà cần em dặn chắc?”

Ninh Khải cười hì hì:

“Em biết chị giỏi, nhưng em vẫn lo cho chị mà.”

“Được rồi, chị sẽ cẩn thận. Còn em, lo mà học hành tử tế vào. Dù giờ chưa có thi đại học, nhưng ai biết được sau này có khôi phục không? Với lại, học kiến thức vẫn có lợi.” Ninh Ngọc vô tình khơi gợi một chút định hướng cho em.

Ninh Khải luôn nghe lời chị gái:

“Chị yên tâm, em sẽ học hành nghiêm túc!”

Hai chị em vừa nói vừa cười suốt quãng đường, chẳng mấy chốc đã đến trường thị trấn.

Trước khi vào trường, Ninh Ngọc dúi cho em trai 10 đồng:

“Em đang tuổi lớn, phải ăn uống cho đủ, đừng tiết kiệm quá. Không đủ thì lại bảo chị. Còn xe, chị mượn đấy, tan học chị đón em.”

Nói xong, không chờ Ninh Khải phản ứng, Ninh Ngọc đã leo lên xe đạp đi mất.

Bình Luận (0)
Comment