30.
Rời trường trung học thị trấn, Ninh Ngọc đến bưu điện tìm Trân Châu.
Giữa trưa, đúng lúc buồn ngủ, bưu điện chẳng có ai. Trân Châu đang ngồi mơ màng sau quầy, thấy có người tới mới sực tỉnh.
“Ninh Ngọc! Cuối cùng cậu cũng tới rồi!” – Trân Châu vui mừng reo lên.
“Sao thấy tớ lại vui thế?” Ninh Ngọc cười hỏi.
Trân Châu vòng qua quầy chạy ra:
“Cậu không biết đâu, quần áo cậu làm nổi tiếng lắm luôn! Trước tớ có nói sẽ giúp quảng cáo giúp cậu, ai ngờ không cần! Tớ vừa mặc bộ đồ cậu tặng ra ngoài, ai cũng hỏi mua ở đâu! Mấy ngày nay bị họ hỏi hoài, chờ cậu mãi mới thấy mặt!”
Nghe đồ mình làm được ưa chuộng như vậy, Ninh Ngọc rất vui, đó là cảm giác thành tựu mà kiếp trước Ninh Ngọc chưa từng có.
“Đây, tớ mang quần áo đến rồi, cậu chọn đi, muốn cái nào.” Ninh Ngọc chỉ vào bốn túi đồ.
Trân Châu vội nhận lấy rồi mang vào sau quầy.
Cô ấy mở từng chiếc ra ngắm, cái nào cũng đẹp, đến mức Trân Châu chỉ muốn giữ hết cho riêng mình.
Cuối cùng, cô ấy vẫn bình tĩnh lại, quay đầu hỏi:
“Tiểu Ngọc, tớ lấy hết được không? Bạn tớ nhiều, vừa khéo chia mỗi người một bộ.”
Ninh Ngọc không ngờ bạn mình lại có nhiều mối thế, hơi ngại ngùng đáp:
“Chắc không được hết, vì trước đó tớ có hẹn với vài người…”
Thấy cô áy náy, Trân Châu xua tay:
“Không sao, chẳng qua là vài bộ đồ, không thể để cậu thất hứa được. Vậy cho tớ một nửa nhé?”
“Một nửa thì được, cậu lấy thêm hai cái cũng không sao, để lại mấy bộ đã hứa là được rồi.”
Cuối cùng, Trân Châu lấy ba váy liền thân, hai bộ áo phối chân váy.
Sau khi thanh toán, Trân Châu lại ra ngồi trò chuyện với Ninh Ngọc một lúc. Đến khi có người vào làm việc, Ninh Ngọc mới mang phần còn lại rời đi.
Lúc này còn sớm, chưa tới giờ tan ca của nhà máy dệt, nhưng Ninh Ngọc phải về nấu cơm, không chờ được nên đành nhờ bác gác cổng gọi giúp.
Phía Mã Tú Phương, nghe bác gác cổng nói có bạn tên Ninh Ngọc đến tìm, cô ấy sững lại một lúc rồi bỗng bật dậy. Mấy cô bạn thân đứng cạnh thấy phản ứng đó, lại nghe tên lạ “Ninh Ngọc”, liền đoán ra đây chính là người làm quần áo, lập tức rạo rực.
Bác gác cổng không hiểu chuyện gì, bạn thân tới làm gì mà kéo theo cả hội vậy?
Mã Tú Phương trấn tĩnh lại, trao đổi ánh mắt với mấy người kia rồi đi theo bác bảo vệ ra ngoài.
Ninh Ngọc vừa thấy Mã Tú Phương đi ra, đã cười chào:
“Tú Phương, tớ tới tìm cậu nè!”
Mã Tú Phương đầu óc cũng nhanh nhạy, thấy Ninh Ngọc xưng hô thân thiết, liền lập tức hiểu ra, vui vẻ đáp lại:
“Tiểu Ngọc, cậu tới rồi, tớ nhớ cậu muốn ch.ết luôn!”
Bác gác cổng thấy hai người thân thiết như vậy, biết mình không dẫn nhầm người, liền quay lại phòng trực tránh nắng.
Thấy không ai để ý, Ninh Ngọc kéo Mã Tú Phương ra góc mát bên tường nhà máy dệt nói chuyện.
31.
“Cậu mang quần áo tới chưa?” Mã Tú Phương sốt ruột hỏi.
Ninh Ngọc gật đầu, đưa nguyên túi cho Mã Tú Phương.
Vì đang trong giờ làm, Mã Tú Phương chỉ lật qua xem sơ rồi gật đầu liên tục, sau đó nhanh chóng gấp lại cẩn thận, cho vào túi.
“Tổng cộng bao nhiêu tiền? Tớ lấy hết.”
Ninh Ngọc đã từng nhận được phản hồi tốt từ Trân Châu nên lần này không ngạc nhiên nữa, liền nói luôn:
“Giá vẫn như lần trước, ở đây có ba váy liền, ba áo sơ mi và hai chân váy, tổng cộng 59 đồng.”
Nói xong, Ninh Ngọc còn bổ sung:
“Mấy bộ này mình đều may chun, người hơi mập hay hơi gầy đều mặc được.”
Mã Tú Phương gật đầu, đang định lấy tiền thì mới nhớ ra mình không mang đủ, bèn đưa lại quần áo:
“Tớ không mang đủ tiền, cậu chờ chút, để tớ vào lấy.”
Ninh Ngọc cũng không lo Mã Tú Phương nuốt lời, nếu cô ấy không lấy thì vẫn có thể mang đến cho Trân Châu. Thế là cô an tâm đứng đó chờ khoảng ba phút thì thấy Mã Tú Phương chạy vội ra.
“Tiền đây, cậu đếm đi!” Nói xong như sợ Ninh Ngọc từ chối không lấy, rồi ôm đồ chạy mất vậy.
Ninh Ngọc không nói kiểu “Tớ tin cậu” gì cả, chỉ nhanh chóng đếm qua, rồi ngẩng đầu lên nói:
“Đúng rồi, 59 đồng.”
Mã Tú Phương nhận lấy quần áo rồi lại hỏi:
“Sau này tớ còn có thể tiếp tục mua quần áo chỗ cậu chứ?”
Ninh Ngọc đã tính sẵn từ lúc chờ cô ấy: hai lần buôn bán này cô kiếm được khoảng một trăm đồng, tiền phòng thân đã có. Sau này cô còn phải ôn thi đại học, mà việc buôn bán dù sao cũng có rủi ro. Thế nên cô quyết định tạm thời không mở rộng kinh doanh, chỉ giữ mối hai nơi là Trân Châu và Mã Tú Phương thôi.
Vì vậy, Ninh Ngọc trả lời:
“Tớ không định may quá nhiều nữa, nhưng nếu cậu và bạn bè cần thì tớ vẫn có thể làm thêm.”
Mã Tú Phương nghe vậy rất hài lòng, hỏi tiếp:
“Vậy làm sao để liên lạc với cậu?”
Ninh Ngọc suy nghĩ rồi nói:
“Thế này đi, nửa tháng tớ sẽ đến tìm cậu một lần. Nhưng nếu cần đặt may, tốt nhất là chuẩn bị sẵn vải, để tớ đỡ phải mua.”
Mã Tú Phương không có ý kiến gì, người trong nhà máy dệt lấy ít vải cũng không khó. Vậy là chuyện này đã được định đoạt.
Khi Ninh Ngọc rời khỏi nhà máy dệt, túi xách vốn dĩ phải nhẹ đi thì ngược lại còn nặng hơn.
Lý do là sau khi Mã Tú Phương mang đồ vào cho mọi người xem, ai cũng tranh nhau đòi mua, số lượng không đủ nên cô ấy đành gom vải sẵn trong xưởng rồi vội chạy theo Ninh Ngọc, may mà lúc đó Ninh Ngọc chưa đạp xe đi xa.
Lấy thêm đơn đặt hàng rồi mua được vải, Ninh Ngọc rất vui, liền ghé vào cửa hàng cung tiêu định mua ít thịt lợn về ăn mừng.
Vì đến muộn nên thịt ngon đã bị chọn hết, chỉ còn lại thịt nạc, xương với lòng lợn.
Ninh Ngọc thích ăn thịt nạc nhưng phần còn lại không ngon lắm, nhìn qua một lượt, cô quyết định mua chút lòng lợn về, dù chế biến hơi mất công nhưng nếu làm ngon thì sẽ rất tuyệt.
Vừa nhận túi thịt chuẩn bị rời đi Ninh Ngọc chợt nghe thấy trong cửa hàng cung tiêu có tiếng người quen vọng ra từ.
“Cái này thì sao? Em đeo lên đẹp không?”
“Đẹp lắm! Trong mắt anh, em đeo gì cũng đẹp.”
Ninh Ngọc hơi nghiêng người, nhìn xuyên qua quầy thịt lại thấy một cô gái đang cầm kẹp cài tóc, mặt ngượng ngùng cúi đầu, còn chàng trai kia thì nhìn cô ta say đắm.
Hai người đó không ai khác, chính là Tống Trí Huy và Tần Nguyệt!