32.
Ninh Ngọc không muốn gây chuyện nên chỉ nhìn một cái rồi lập tức rời đi. Nhưng trên đường về, cô cứ nghĩ mãi về chuyện vừa rồi.
Chuyện Tần Nguyệt thích Tống Trí Huy, Ninh Ngọc trước đây cũng từng đoán ra, nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cô nghĩ ai có chút đầu óc cũng sẽ nhận ra Tống Trí Huy là một gã tồi. Không ngờ Tần Nguyệt lại vẫn qua lại với hắn.
Ninh Ngọc bắt đầu băn khoăn không biết có nên nói với cha mẹ chồng hay không.
Dù cô không ưa gì Tần Nguyệt, nhưng nhìn em chồng bị Tống Trí Huy lừa gạt, đi vào vết xe đổ của mình ở kiếp trước, cô thật sự không nỡ. Dù sao Tần Nguyệt cũng là em chồng cô.
Tuy nhiên, Tần Nguyệt khác cô kiếp trước, cô ta là gái chưa chồng, không nhất thiết phải đi đến bước bỏ trốn, trốn đời. Nếu cha mẹ chồng không ngăn được, mà thật sự để Tần Nguyệt kết hôn với Tống Trí Huy, thì Ninh Ngọc, người từng là “vật cản” trong chuyện tình này sẽ rất khó xử.
Trên đường về, Ninh Ngọc cứ rối bời mãi, về đến nhà vẫn chưa nghĩ xong, đành tạm gác lại, lo nấu cơm trước.
L.òng, ga.n, ru.ột rất ta.nh, bẩn, phải rửa bằng muối nhiều lần. Ninh Ngọc mất kha khá thời gian mới rửa sạch. Rửa xong, cô ra vườn hái ít tỏi, băm nhỏ rồi trộn cùng n.ội t.ạng, định đợi cơm chín mới xào, kẻo để nguội ăn không ngon.
Sau khi hấp một nồi cơm khoai lang và xào lòng xong, thì cha mẹ chồng cũng vừa đi làm về.
Hai ông bà từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, nhanh chóng rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Không ngờ bát đũa bày ra rồi mà Tần Nguyệt vẫn chưa thấy đâu.
Mẹ Tần gõ cửa phòng con gái, không thấy trả lời, mở cửa ra thì phát hiện phòng trống không.
Bà ra nhà bếp hỏi:
“Tiểu Ngọc, con có thấy Nguyệt Nguyệt không? Sao đến giờ ăn rồi còn chưa về?”
Ninh Ngọc do dự một chút rồi lắc đầu:
“Con không thấy, lúc chiều con đưa Ninh Khải ra thị trấn rồi, về cũng không gặp cô ấy.”
Thật ra lúc nãy nấu ăn, cô đã nghĩ hay là nói chuyện với Tần Nguyệt trước, xem phản ứng ra sao rồi mới quyết định có nói cho cha mẹ chồng biết không.
Mẹ Tần lo lắng, bình thường con gái dù bướng bỉnh cũng ít khi không về ăn cơm. Bà định ra ngoài tìm.
Ninh Ngọc không ngăn cản, ngược lại thầm mong Tần Nguyệt và Tống Trí Huy vừa hay quay về, bị mẹ Tần bắt gặp, như vậy cô đỡ phải làm “kẻ xấu”.
Sau khi cha mẹ chồng ra ngoài tìm người, Ninh Ngọc nói với hai người một tiếng rồi cũng rời nhà, nhưng là để về nhà mẹ đẻ lấy xe đạp.
Về đến nhà mẹ thì vừa hay cha mẹ cô cũng vừa về, đang nấu cơm.
Ninh Ngọc kể chuyện xe đạp rồi tiện thể nói luôn về chuyện may quần áo. Sau đó cô ở lại giúp mẹ nấu ăn.
Chưa kịp xong bữa, ngoài cổng nhà chợt có tiếng gọi lớn:
“Ninh Ngọc! Ninh Ngọc có nhà không? Bà Tần ngất xỉu rồi!”
Ninh Ngọc và mẹ vội vàng chạy ra thì thấy một cậu bé tầm 13,14 tuổi kéo tay cô chạy đi.
Ninh Ngọc hất tay ra, chưa hiểu chuyện gì:
“Cậu nói gì? Tôi nghe không rõ.”
Cậu bé dừng lại giải thích:
“Bà Tần ngất rồi! Lúc em đi, ông Tần đang bế bà Tần. Có người chạy đi mượn máy kéo rồi, chị mau tới đi!”
Lúc này Ninh Ngọc không còn nghĩ được gì nữa, chỉ kịp dặn mẹ một câu rồi vội vã chạy về nhà họ Tần.
Về đến nơi thì máy kéo cũng vừa đến. Dì Hồ nhìn thấy Ninh Ngọc thì vội gọi cô lên thùng xe.
Ninh Ngọc nhanh chóng trèo lên xe, máy kéo cũng bắt đầu khởi hành.
33.
Lúc này, mẹ Tần đang nằm trong thùng xe kéo, dưới thân được lót bằng rơm và quần áo, mắt hơi hé mở. Thấy Ninh Ngọc đến, bà yếu ớt mỉm cười một cái rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn cha Tần thì ngồi im lặng một bên, luôn túc trực bên vợ.
Ninh Ngọc nhích đến bên mẹ Tần, liếc nhìn cha Tần sắc mặt khó coi, vẫn chủ động hỏi:
“Cha, mẹ sao rồi? Có sao không ạ?”
Cha Tần dời mắt khỏi mẹ Tần, liếc sang Ninh Ngọc một cái, rồi nhanh chóng quay lại nhìn vợ, đáp nhỏ:
“Lại bị tái phát bệnh cũ, lúc nãy mẹ con cấp cứu kịp thời, chắc không sao đâu.”
Ninh Ngọc biết mẹ Tần bị bệnh tim, nhưng sao tự dưng lại phát bệnh? Đời này cô không bỏ trốn nữa, sao mẹ Tần vẫn ngất? Chẳng lẽ đây là số mệnh?
Ninh Ngọc bất chợt cảm thấy nghẹt thở. Nếu cô đã thay đổi cuộc đời, mà kết cục vẫn không tránh khỏi bi kịch kiếp trước, vậy thì cô nên làm gì?
Đúng lúc Ninh Ngọc đang hoài nghi nhân sinh, bỗng nhớ ra điều gì đó.
Ninh Ngọc đứng dậy, từ trong thùng xe kéo nhìn qua cửa nhỏ vào buồng lái, nhưng không thấy Tần Nguyệt, liền quay sang hỏi:
“Cha, Tần Nguyệt đâu rồi? Vẫn chưa tìm được à?”
Chỉ thấy cha Tần nghe xong, sắc mặt vốn đã khó coi lại càng đen hơn, vội liếc nhìn mẹ Tần rồi hạ giọng nói:
“Đừng nhắc tới nó!”
Nhìn thấy phản ứng của cha Tần, kết hợp với những gì đã xảy ra, Ninh Ngọc nhanh chóng đoán được nguyên nhân khiến mẹ Tần ngất xỉu.
Suy đoán ấy khiến Ninh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại như có tảng đá đè nặng trong lòng.
Nếu đúng là mẹ Tần tức đến mức phát bệnh vì bắt gặp Tần Nguyệt và Tống Trí Huy bên nhau, thì ít nhất điều đó chứng minh số phận vẫn có thể thay đổi. Nhưng việc Ninh Ngọc buông tay để mẹ Tần tận mắt thấy hai người đó, dẫn đến hậu quả như hiện tại, cô cũng không thể không chịu trách nhiệm.
Ninh Ngọc thật sự hối hận. Cô không nghĩ mẹ Tần sẽ vì chuyện này mà phát bệnh. Nhưng bây giờ hối tiếc cũng đã muộn, chỉ còn biết cầu mong mẹ Tần không sao.
Chẳng mấy chốc, xe kéo đến bệnh viện thị trấn, mẹ Tần được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Bệnh viện lúc này chỉ có bác sĩ trực, ông ấy khám xong thì nói với cha Tần và Ninh Ngọc:
“May mà cấp cứu kịp thời, nếu không thì nguy to rồi. Đây là bệnh cũ, đáng lẽ mọi người phải biết để phòng ngừa, sao lại để bà ấy bị tái phát như thế?”
Cha Tần mặt đen kịt, không nói gì. Ninh Ngọc cũng không tiện trả lời. Bác sĩ thấy vậy cũng không hỏi nữa, chỉ dặn dò uống thuốc và sắp xếp nhập viện rồi rời đi.
Thấy mẹ Tần vẫn còn nhắm mắt nghỉ ngơi, Ninh Ngọc quay sang nói:
“Cha, cha ở lại trông mẹ nhé, để con đi lấy thuốc.”
Nói rồi, Ninh Ngọc đi cùng y tá để lấy thuốc và làm thủ tục nhập viện.
Lúc lấy thuốc xong, đóng viện phí, Ninh Ngọc sờ túi thấy vẫn còn ít tiền, thầm may mắn vì chiều về vội nấu cơm mà chưa kịp cất tiền vào phòng, nếu không giờ chẳng biết làm sao xoay xở.
Trước khi quay lại phòng bệnh, cô ghé qua căng tin bệnh viện. Dù đến muộn, nhưng vẫn kịp lúc họ còn phục vụ bữa tối, tuy đồ ăn không còn nhiều, Ninh Ngọc vẫn mua được ít mang về.
Quay lại phòng, Ninh Ngọc đưa cơm cho cha Tần:
“Cha, cha ăn cơm rồi về nghỉ sớm đi ạ, con ở lại trông mẹ.”
Cha Tần nhận lấy hộp cơm, nói:
“Cha ở lại, con về nghỉ đi.”
Ninh Ngọc khuyên:
“Con ở nhà cũng rảnh, để con chăm mẹ là được. Chú Đại Căn và đội xe còn đang chờ dưới kia, mai cha còn phải đi làm, nên về nghỉ sớm thì hơn.”
Vì nghĩ trước đây con dâu không thân thiết, nên cha Tần không muốn phiền cô. Nhưng nghe con dâu nói vậy, ông cũng thấy an ủi phần nào. Sau khi dặn dò vài câu, ông liền vội vàng rời bệnh viện.