34.
Ninh Ngọc ăn tối qua loa rồi mượn y tá một cái ghế, ngồi bên giường trông mẹ chồng.
Thấy mẹ Tần đã ngủ, cô nghĩ ngợi một lát rồi mượn thêm một tờ báo để đọc.
Báo thời này chủ yếu là tin thời sự, ca ngợi lãnh đạo và các gương mặt điển hình tiên tiến. Cô tranh thủ xem kỹ cách viết, biết đâu sau này thi đại học có thể áp dụng vào bài văn.
Khoảng hai tiếng sau, mẹ Tần mơ màng tỉnh lại.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi! Cảm thấy sao rồi ạ? Có khó chịu ở đâu không?” Ninh Ngọc đặt báo xuống, hỏi han.
Mẹ Tần nhìn quanh, chỉ thấy mỗi Ninh Ngọc, khàn giọng hỏi:
“Khụ… cha con đâu?”
“Cha lớn tuổi rồi, cả ngày làm đồng mệt quá, nên con bảo cha về nghỉ cùng chú Đại Căn rồi. Có gì mẹ cứ nói với con. À, mẹ ra khỏi nhà lúc chưa ăn tối, chắc giờ đói rồi, con có mua một bát cháo, con đi hâm nóng nhé.”
Nói rồi, Ninh Ngọc ra mượn ấm nước của giường bên để hâm cháo. Trước đó, cô đã xin phép mượn dùng chung, hứa mai sẽ giúp người ta đi lấy nước.
Mẹ Tần nhìn Ninh Ngọc chăm sóc mình đâu ra đấy, trong lòng vừa ấm áp lại vừa chua xót.
Vui vì con dâu thay đổi, buồn vì con gái không hiểu chuyện.
Mẹ Tần không rõ Tống Trí Huy là người thế nào, nhưng chỉ cần nhìn chuyện lần trước cũng biết hắn là người không đàng hoàng. Nếu để con gái yêu đương với loại người như vậy, bà không thể chấp nhận.
Nhớ lại cảnh con gái cãi lại mình, nhất quyết không nghe lời khuyên, tim mẹ Tần lại nhói lên. Bà cố gắng hít thở chậm lại, chuyển suy nghĩ sang chuyện khác.
Đêm dần khuya, mẹ Tần lại ngủ thiếp đi. Ninh Ngọc nhìn đồng hồ, tắt đèn, gục đầu bên giường ngủ tạm.
Cả đêm mẹ Tần ngủ rất ngon. Khi Ninh Ngọc tỉnh dậy, bà vẫn chưa dậy.
Ninh Ngọc xoa cổ, trước tiên đi lấy một ấm nước cho giường bên, rồi ghé qua căng tin mua đồ ăn sáng.
Khi quay lại phòng bệnh, phát hiện mẹ Tần đã thức, còn cha Tần cũng đã đến.
“Cha, sao cha tới rồi?” Ninh Ngọc hỏi.
“Cha xin nghỉ rồi, hôm nay cha ở đây, con về nghỉ đi.” Cha Tần đáp.
Mẹ Tần cũng nói theo:
“Đúng đấy Tiểu Ngọc, con canh mẹ cả đêm rồi, mau về nghỉ đi.”
Thấy cha Tần đã tới, Ninh Ngọc không nói thêm gì, đưa bữa sáng cho hai người.
“Cha mẹ ăn sáng đi, con về trước nhé.”
Sáng sớm, cha Tần đã mượn xe đạp của nhà họ Hồ đến bệnh viện. Trước khi Ninh Ngọc đi, cha chồng bảo cô tiện đường mang xe về trả luôn.
Hôm nay trời vẫn rất nóng, dù đã vào thu một thời gian, không khí bên ngoài vẫn vô cùng oi bức.
Hai bên đường lúa mọc tốt, mấy ruộng lúa đã trĩu bông, chắc chẳng bao lâu nữa là đến mùa gặt.
Hy vọng năm nay được mùa, dân làng vất vả cả năm rồi, cũng nên có chút tin vui cho vui nhà vui cửa.
Ninh Ngọc đạp xe về làng, trước tiên ghé qua nhà bên trả xe, sau đó về đến cổng nhà họ Tần, còn chưa bước vào thì đã nghe Tần Nguyệt đang bôi nhọ cô:
“Anh à, anh không biết cô ta đáng ghét thế nào đâu. Em chỉ mượn máy may một chút mà bị cô ta mắng cho một trận, còn khiến mẹ tức đến mức phải nhập viện.”
Tay Ninh Ngọc khựng lại trên cánh cổng, người mà Tần Nguyệt đang mách… là Tần Húc Đông?
Anh ấy đã về rồi?!
35.
Tần Húc Đông nghe em gái Tần Nguyệt mách tội xong thì hỏi:
“Cha mẹ đang ở bệnh viện, sao em còn ở đây? Chị dâu đâu?”
Tần Nguyệt có chút chột dạ, nhưng lại không hài lòng với phản ứng của anh trai, bĩu môi nói:
“Làm sao em biết được.”
Đúng lúc này, Ninh Ngọc đẩy cổng bước vào.
Hai người trong sân không hẹn mà cùng quay đầu nhìn cô.
Tần Nguyệt thấy cô, đồng tử lập tức co lại, rồi vội vàng né tránh ánh mắt.
Còn Tần Húc Đông thì hoàn toàn ngược lại, anh nhìn chằm chằm vào Ninh Ngọc, không chớp mắt.
Ninh Ngọc không hiểu tại sao anh lại nhìn mình như thế, ánh mắt nóng rực ấy khiến cô cảm thấy toàn thân nóng lên, không hiểu sao lại thấy hơi ngại.
“Anh về rồi.” Ninh Ngọc liếc chồng một cái rồi vội thu mắt lại.
Tần Húc Đông nhìn người trước mặt, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, khẽ “ừ” một tiếng.
“Sáng sớm không thấy em ở nhà.”
Ninh Ngọc nhận ra giọng Tần Húc Đông dịu dàng khác thường, có phần khó hiểu. Cô cứ tưởng sau khi bị Tần Nguyệt mách, anh sẽ tra hỏi cô, hoặc chí ít là lạnh nhạt với cô, chẳng lẽ anh ấy không để bụng?
Thấy Tần Húc Đông có vẻ quan tâm, Ninh Ngọc kể lại tình hình của mẹ chồng:
“Bác sĩ nói cấp cứu kịp thời nên không sao. Mẹ nằm viện theo dõi vài hôm, chờ ổn định thì về.”
Tần Húc Đông gật đầu:
“Vậy em vừa từ bệnh viện về à?”
Tần Nguyệt thấy hai người nói chuyện thân mật, lập tức không chịu nổi, lên tiếng chen vào:
“Anh, anh làm sao vậy? Em nói cô ta là đồ gây họa, mà anh còn nói chuyện dịu dàng với cô ta!”
“Đủ rồi! Cô ấy là chị dâu em, nói chuyện cho đàng hoàng!” Tần Húc Đông quát.
Tần Nguyệt bị anh trai dọa giật mình, đơ ra vài giây rồi quay sang trừng mắt với Ninh Ngọc:
“Giỏi lắm! Đúng là hồ ly tinh, quyến rũ anh tôi đến mức này!”
Ninh Ngọc cũng bất ngờ khi Tần Húc Đông bênh cô như vậy, nhưng đối mặt với sự vu khống của Tần Nguyệt, cô không nhịn được châm chọc:
“Nói thật chứ, người giống hồ ly tinh hơn là tên tri thức trẻ họ Tống đấy.”
Tần Nguyệt nghe thấy tên Tống Trí Huy thì không những không xấu hổ, mà ngược lại còn tức giận hơn:
“Hóa ra là cô! Tôi biết ngay là cô mách lẻo với mẹ, chính cô làm mẹ tức đến ngất đấy!”
Ninh Ngọc nghe vậy chỉ biết trợn trắng mắt:
“Chuyện giữa cô và hắn ta chẳng liên quan gì đến tôi. Mà cho dù tôi có nói thật, thì cũng vì cô bị hồ ly đực mê hoặc đến ngu người khiến mẹ tức ngất đấy.”
“Cô là người duy nhất trong nhà hôm qua lên trấn, không phải chị thì còn ai?”Tần Nguyệt gắt lên. Hôm qua cô ta và Tống Trí Huy vừa về đến cổng thì đã bị mẹ chặn hỏi chuyện.
Ninh Ngọc nhún vai:
“Vậy cô thử nghĩ lại xem cô kể chuyện này cho ai.”
“Cô nói là Lệ Lệ á? Không thể nào! Lệ Lệ sẽ không làm vậy đâu, cô đừng vu oan cho cô ấy!” Tần Nguyệt lập tức phủ nhận.
“Đợi mẹ về, cô tự đi mà hỏi.” Nói xong, Ninh Ngọc xoay người vào nhà, chẳng buồn cãi tiếp.
Vừa bước vào phòng chuẩn bị đóng cửa, thì Tần Húc Đông đã theo sau chặn lại.
“Anh…”
Từ khi trọng sinh, Ninh Ngọc luôn tránh nghĩ đến Tần Húc Đông, cô chưa biết nên xử lý mối quan hệ này thế nào. Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cô lúng túng.
“Em ăn gì chưa? Anh làm chút đồ ăn cho em nhé?”
Câu hỏi này khiến Ninh Ngọc bớt căng thẳng, cô buông tay khỏi cửa:
“Không cần đâu, em chưa đói.”
Tần Húc Đông nhìn quầng thâm dưới mắt cô, định nói gì đó rồi lại nuốt vào.
“Cảm ơn em đã chăm sóc cha mẹ giúp anh. Vất vả rồi. Em nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Tần Húc Đông lùi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa giúp cô.
Ninh Ngọc ngẩn ra một giây, không hiểu nổi thái độ của anh.
Trong trí nhớ của cô, Tần Húc Đông luôn là người lạnh lùng xa cách, sao đột nhiên lại quan tâm cô như vậy?
Chẳng lẽ trọng sinh có hiệu quả đến thế?
Hay… đây mới là con người thật của anh ấy?
Ninh Ngọc lắc đầu, thở dài, chuyện gì tính sau, ngủ cái đã.