Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 21

36.

Ninh Ngọc chỉ chợp mắt một chút là tỉnh. Đêm qua ở bệnh viện cô cũng đã ngủ chút chút, nhưng vì nằm gục nên không thoải mái.

Lúc này, cô vẫn nằm trên giường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng chẳng nghe thấy gì.

Mọi kế hoạch của Ninh Ngọc sau khi trọng sinh đều khá thuận lợi, chỉ có sự trở về đột ngột của Tần Húc Đông khiến cô rối loạn.

Cô vốn định chờ cho Tần Húc Đông nhận ra bộ mặt thật của Tôn Lệ Lệ, hoàn toàn dập tắt ảo tưởng của cô ta, rồi mới nói chuyện rõ ràng với anh.

Quân hôn không dễ ly hôn, nếu không có lý do chính đáng, Tần Húc Đông chắc chắn sẽ không chủ động chia tay.

Sau những gì trải qua ở kiếp trước, Ninh Ngọc hiểu rõ những kẻ toàn ởm ờ đường mật không đáng tin, ngược lại những người sống bằng hành động thực tế như Tần Húc Đông mới là chỗ dựa đáng tin cậy.

Hơn nữa, anh ấy thường xuyên ở đơn vị, Ninh Ngọc có thể tự do làm những việc mình thích.

Lý trí mách bảo Ninh Ngọc tiếp tục cuộc hôn nhân này là lựa chọn tốt nhất. Nhưng cô vẫn còn khúc mắc, không thể quên được cảnh tượng cuối cùng trước khi c.hết , hai người kia đứng cạnh nhau, quá xứng đôi.

Ninh Ngọc nghĩ, thời điểm này chắc anh ấy vẫn chưa có tình cảm với Tôn Lệ Lệ, nếu không thì đã chẳng cưới cô.

Có thể là kiếp trước, sau khi cô bỏ trốn, Tôn Lệ Lệ cứu mẹ Tần, lại thường xuyên lui tới với Tần Nguyệt, rồi dần dần chiếm được cảm tình. Còn cô chỉ là kẻ “bỏ chồng” theo trai.

Nghĩ đến đây, lòng lại chua xót.

Ninh Ngọc trở mình, không muốn nghĩ nữa. Nếu không, cô sẽ chọn con đường rắc rối hơn.

Vừa xoay người quay mặt vào cửa, cửa phòng lại mở ra, ánh mắt cô và người vào đối diện nhau.

Tần Húc Đông rất tự nhiên, nói:

“Em dậy rồi à, ra ăn cơm đi.”

Ninh Ngọc hơi ngại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật đầu với anh, chờ anh đi khỏi mới dậy thay đồ.

Ra ngoài, thấy bàn đã bày sẵn cơm canh, Tần Húc Đông đang bê đồ ăn lên.

“Anh nấu hả?” Ninh Ngọc ngạc nhiên, vì mâm cơm hôm nay phong phú hơn hẳn mọi khi.

Tần Húc Đông bình thản gật đầu:

“Anh đi công tác miền Bắc về, mang ít đặc sản.”

“Anh vừa từ miền Bắc về?” Ninh Ngọc hỏi thêm.

Tần Húc Đông định trả lời thì cửa phòng Tần Nguyệt mở ra, Tôn Lệ Lệ bước vội ra ngoài.

“Anh Tần, xin lỗi nha, em mải nói chuyện với Nguyệt Nguyệt nên quên mất thời gian. Em không quấy rầy bữa cơm nhà anh nữa, em về đây.”

Chưa kịp bước đi, Tần Nguyệt đã kéo cô ta lại:

“Lệ Lệ, muộn thế này rồi, ở lại ăn với bọn em đi. Với lại anh em mới về, lâu rồi không gặp, ăn chung luôn đi.”

Miệng thì nói vậy, nhưng mắt Tần Nguyệt không quên liếc Ninh Ngọc một cái.

Ninh Ngọc vừa phát hiện Tần Húc Đông biết nấu ăn còn chưa vui xong, giờ lại thấy chướng cả mắt. Dù cô và anh ấy không phải cặp đôi yêu nhau, thì việc Tần Nguyệt nói vậy trước mặt cô cũng thật quá đáng.

Lúc này sắc mặt Tần Húc Đông cũng trầm xuống.

Tôn Lệ Lệ thấy vậy liền nói:

“Thôi, em về ăn cơm cũng được. Anh Tần vừa về, em không làm phiền nữa.”

Tần Nguyệt như không để ý không khí đang ngột ngạt, vẫn kéo tay Tôn Lệ Lệ không buông, còn làm nũng với anh trai:

“Anh ơi, cho Lệ Lệ ăn chung đi. Hôm nay Lệ Lệ không đi làm, chắc cha mẹ cô ấy chẳng để phần cơm đâu.”

Nghe vậy, Tôn Lệ Lệ cũng nhìn Tần Húc Đông, ánh mắt mong chờ.

Tần Húc Đông lại quay sang nhìn Ninh Ngọc, hỏi:

“Em quyết đi.”

Tần Nguyệt nghe xong, mắt như bốc lửa nhìn Ninh Ngọc, còn cô lại cảm thấy như tim bị bóp nghẹt.

Cô quyết? Cô còn có quyền quyết gì nữa?

Tần Nguyệt đã nói đến nước này, cô mà từ chối chẳng hóa thành người xấu à? Còn Tần Húc Đông, nếu muốn người ta ở lại ăn, cứ nói thẳng, cần gì phải làm vậy?

Ninh Ngọc thấy bực bội. Nhìn gương mặt giả tạo của Tôn Lệ Lệ, lại nhìn ánh mắt thúc giục của Tần Nguyệt, cô xoay người bỏ đi khỏi Tần gia.

37.

“Em không ăn nữa, ai muốn ăn thì ăn.” Ninh Ngọc ném lại một câu rồi bỏ đi.

Tần Nguyệt thấy vậy thì vui mừng, lập tức kéo Tôn Lệ Lệ ngồi xuống bàn ăn.

Tôn Lệ Lệ có phần kích động nhưng vẫn do dự, liếc nhìn Tần Húc Đông như muốn tìm kiếm sự xác nhận từ anh ấy.

Thế nhưng Tần Húc Đông chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái, vội vã đuổi theo Ninh Ngọc, để lại hai người trong nhà ngơ ngác nhìn nhau.

Vừa ra khỏi sân, Ninh Ngọc đã hối hận. Cô mới chỉ ăn một cái bánh bao từ sáng, vừa rồi còn bị đói mà tỉnh dậy, vậy mà vì giận quá lại từ chối bữa ăn trước mặt.

Nhưng giờ mà quay lại thì không thể, cô không thể buông bỏ tự trọng, cũng không muốn đối mặt với đám người kia.

Về nhà mẹ đẻ cũng không xong, bố mẹ cô mà biết Tần Húc Đông trở về chắc chắn sẽ hỏi tới hỏi lui.

Trong khoảnh khắc, Ninh Ngọc cảm thấy như kiếp trước bản thân từng cô đơn trôi dạt khắp nơi, trời đất bao la lại chẳng có nổi bữa cơm cho mình.

Đi dọc con đường nhỏ bên ngoài cổng nhà họ Tần, rẽ qua một góc, Ninh Ngọc ngẩng đầu thì thấy Tống Tri Huy đi tới, cô lập tức dừng bước.

Gặp lại Ninh Ngọc, trong lòng Tống Tri Huy có chút phức tạp. Hắn vẫn còn thích cô ấy, nhưng Ninh Ngọc thì lại tránh hắn như tránh tà. Những chiêu trò mà Tôn Lệ Lệ bày ra áp dụng lên Ninh Ngọc đều vô dụng.

Chính vì vậy hắn lại càng không thể quên cô.

Thế nhưng hiện thực khắc nghiệt, hắn không muốn cả đời làm ruộng để da dẻ cháy nắng đen nhẻm như dân quê, nên chỉ còn cách tìm một cô gái địa phương có điều kiện khá hơn một chút.

Có nhà bên vợ giúp đỡ thì cuộc sống của hắn có khi sẽ bớt khổ hơn.

Ví như Ninh Ngọc, sau khi gả vào nhà họ Tần chưa từng phải đi làm ngày nào.

Cho nên, Tống Tri Huy cũng không còn từ chối sự tiếp cận của Tần Nguyệt nữa.

Dù sao từ sau lần đồn đại trước, danh tiếng của hắn ở thôn Hồng Nhật đã xấu đi nhiều, các gia đình địa phương đều không còn muốn gả con gái cho hắn nữa.

Chỉ có Tần Nguyệt là ngốc nghếch, bị Tôn Lệ Lệ xúi giục mà vẫn cứ quấn lấy hắn.

Tuy khuôn mặt Tần Nguyệt cũng tạm ổn, nhưng vẫn không bằng Ninh Ngọc, lại chỉ có bằng cấp hai, đầu óc cũng không thông minh bằng người ta.

Cho nên dù đã quen Tần Nguyệt, trong lòng Tống Tri Huy vẫn nhớ đến Ninh Ngọc.

Sáng nay đi làm hắn nghe nói bà Tần đã nhập viện rồi, nên định qua xem tình hình, một mặt để thể hiện, mặt khác cũng hy vọng có thể nhìn thấy Ninh Ngọc.

Không ngờ chưa đến nơi thì đã gặp cô.

Tống Tri Huy còn đang do dự không biết nên mở lời thế nào thì Ninh Ngọc đã lên tiếng trước, hỏi hắn có bị Tần mẹ bắt gặp khi về cùng Tần Nguyệt tối qua không.

Tần Húc Đông lúc này vừa đuổi đến nơi, liền thấy cảnh hai người gặp nhau ở góc đường: một nam một nữ, nam nho nhã, nữ xinh đẹp, nhìn rất xứng đôi…

Xứng cái gì chứ!

Tần Húc Đông sải chân bước tới, chen ngang giữa hai người.

Tống Tri Huy vừa định lên tiếng hỏi thăm liền bị cắt ngang: “Ninh… Ninh Ngọc, lâu rồi không gặp.”

Ninh Ngọc không để ý đến Tần Húc Đông, chỉ nhìn Tống Tri Huy hỏi: “Tối qua anh với Tần Nguyệt về có bị ai nhìn thấy không?”

“A?” Tống Tri Huy chưa kịp phản ứng.

Ninh Ngọc nhẫn nại lặp lại: “Mẹ chồng tôi, mẹ Tần Nguyệt có nhìn thấy hai người không?”

Tống Tri Huy không ngờ Ninh Ngọc đã biết chuyện giữa hắn và Tần Nguyệt, định lên tiếng giải thích nhưng ngại có mặt Tần Húc Đông nên chỉ lắc đầu.

Có được câu trả lời, Ninh Ngọc chẳng buồn để ý đến hắn nữa, vòng qua đi tiếp.

Tần Húc Đông lại vội vã đuổi theo.

Tống Tri Huy đứng lại nhìn hai người, do dự một chút rồi quyết định đi tìm Tần Nguyệt để gia tăng thiện cảm.

Bình Luận (0)
Comment