38.
Đi được một đoạn, Ninh Ngọc nhận ra Tần Húc Đông vẫn đi theo sau, liền dừng lại quay đầu: “Anh theo em làm gì?”
Tần Húc Đông nhìn vào mắt cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao em không ăn cơm?”
Ninh Ngọc bực bội nói: “Tức đến no luôn rồi, còn ăn gì nổi nữa.”
Tần Húc Đông mím môi, hỏi: “Em không muốn Tôn Lệ Lệ ở lại ăn đúng không?”
Ninh Ngọc liếc mắt nhìn anh, không nói.
Tần Húc Đông trầm giọng: “Anh cũng không muốn cô ta ở lại.”
Nghe xong câu đó, lửa giận trong lòng Ninh Ngọc vơi đi một nửa, nhưng vẫn chưa nguôi hẳn, bực bội hỏi: “Không muốn thì nói thẳng, sao bắt em đóng vai ác?”
Tần Húc Đông liếc cô một cái, cúi đầu nói: “Anh tưởng em với cô ta là bạn thân.”
Không hiểu sao, Ninh Ngọc lại nghe ra chút uất ức trong giọng nói Tần Húc Đông. Nhưng nhìn cái dáng cao lớn, gương mặt lạnh như băng của anh, hai chữ “uất ức” sao mà không hợp gì cả.
Dù vậy, Ninh Ngọc cũng thôi giận, dứt khoát nói: “Đó là trước kia, giờ em với cô ta cạch mặt nhau rồi.”
Tần Húc Đông nghe vậy thì không tỏ cảm xúc gì, chỉ ngẩng đầu nhìn cô, im lặng chờ cô giải thích.
Đến lúc này, Ninh Ngọc mới chắc chắn rằng Tần Húc Đông thật sự không có tình cảm gì với Tôn Lệ Lệ, thế là cô kể lại mọi chuyện xảy ra thời gian qua, kể cả đoạn cô nghe thấy hai người kia âm mưu gì trên cầu thang.
Tần Húc Đông càng nghe mặt càng đen, đến đoạn Tống Tri Huy định lừa Ninh Ngọc bỏ trốn, tay anh siết chặt, phát ra tiếng răng rắc.
Nói xong, Ninh Ngọc hỏi: “Anh có thấy em tâm cơ quá sâu không? Biết rõ kế hoạch của họ mà vẫn giả vờ không biết, lừa tất cả mọi người, để rồi bây giờ Tần Nguyệt bị Tống Tri Huy lừa, mẹ thì nhập viện?”
Thật ra ban đầu cô không định kể nhiều như vậy, chỉ muốn để Tần Húc Đông biết Tôn Lệ Lệ và Tống Tri Huy không ra gì, nhưng sau cuộc đối thoại vừa rồi, cô lại muốn nói hết mọi chuyện.
Cô muốn biết, sau khi biết rõ con người thật của mình, Tần Húc Đông có còn muốn sống cùng cô nữa không.
Trong lúc kể, Ninh Ngọc còn tưởng tượng đủ kiểu phản ứng của anh, nhưng không ngờ lại là phản ứng trước mắt.
Người đàn ông cứng rắn lạnh lùng ấy lại đau lòng nhìn cô, nhẹ giọng nói xin lỗi rồi hỏi: “Anh có thể ôm em một cái không?”
Ninh Ngọc cảm thấy như bị trúng tà, không biết lúc nào đã gật đầu. Đến khi phản ứng lại thì đã bị vòng tay rắn chắc, ấm áp ôm trọn.
Một lúc sau, Tần Húc Đông mới lưu luyến buông Ninh Ngọc ra.
“Anh không trách em. Anh chỉ trách bản thân không bảo vệ được em, lúc em cần anh thì anh lại không ở bên. Em cũng vậy, mẹ cũng vậy. Anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người con.”
Ninh Ngọc không ngờ anh sẽ nói vậy, trái tim vốn đang lo lắng bỗng mềm nhũn.
“Em là vợ anh, em là người thế nào, anh lại không biết sao.” Câu này khiến Ninh Ngọc bất ngờ.
Tần Húc Đông nhìn vào đôi mắt tròn xoe kinh ngạc của cô, mỉm cười: “Hồi em học lớp 10, có hai nam sinh giành nhau đưa em về, đánh nhau một trận. Bị thầy cô bắt viết kiểm điểm, nên em đã lén xì hơi xe đạp của hai cậu đó suốt một tuần.”
Thấy cô ngạc nhiên, Tần Húc Đông nói tiếp: “Từ lúc đó, anh đã biết em là cô gái gan dạ, còn có chút thù dai.”
Cuối cùng, đến khi bị Tần Húc Đông nắm tay dắt về nhà, Ninh Ngọc vẫn chưa hiểu anh ấy làm sao mà biết được những chuyện hồi cấp ba của cô.