44.
Tống Tri Huy nhịn đau, lớn tiếng nói: “Chuyện đến nước này rồi, Ninh Ngọc cô đừng giả bộ nữa, hãy nói cho mọi người biết quan hệ giữa chúng ta đi! Đồng chí Tần là người hiểu chuyện, anh ấy nhất định sẽ tác thành cho chúng ta.”
Đáp lại hắn là thêm một cú đá từ Tần Húc Đông, mạnh hơn cú trước.
Ninh Ngọc cười lạnh: “Tôi mù chắc? Nhìn lại cái dáng nhu nhược của anh rồi nhìn chồng tôi, tôi phải bị đi.ên mới chọn anh.”
Không thể không nói, câu này nói trúng tim đen không ít người.
Dân làng lúc đầu thấy Tống Tri Huy nói hùng hồn, đã hơi tin chuyện Ninh Ngọc ngoại tình, dù không hiểu sao lại đi theo tên yếu đuối như hắn. Nhưng lời đồn chẳng thể không có căn cứ, đúng không?
Nhưng khi thấy Tần Húc Đông và Tống Tri Huy đứng cạnh nhau, sự khác biệt quá rõ ràng.
Ai có mắt cũng không bỏ dưa hấu mà nhặt hạt mè. Hơn nữa, Tần Húc Đông đến giờ vẫn bảo vệ vợ mình, nếu Ninh Ngọc thật sự cắm sừng anh ấy, anh ấy có thể ngu đến thế sao?
Dân làng càng xem càng rối, rốt cuộc ai mới là kẻ nói dối?
Tần Húc Đông thì sau câu nói đó, người như đứng thẳng hơn, lòng vui sướng không gì sánh được. Tuy bề ngoài không thể hiện, nhưng trong lòng phấn khởi còn hơn khi được thăng chức.
Anh tin Ninh Ngọc, nhưng đứng trước người mình yêu, vẫn không khỏi thiếu tự tin, huống gì họ mới cưới xong anh đã rời nhà mấy tháng.
Tần Húc Đông thậm chí chấp nhận nếu Ninh Ngọc có giận anh.
Không ngờ lại nghe được lời ngọt ngào đến thế!
Trong khi Tần Húc Đông vui mừng, Tống Tri Huy quỳ dưới đất thì đau khổ không nói nên lời.
Giá mà biết Ninh Ngọc khó đối phó vậy, trước kia hắn cần gì phải khổ như thế?
Tống Tri Huy nghĩ, nếu không phải Tôn Lệ Lệ cứ xúi giục phía sau, hắn đâu đến nỗi lao đầu vào rắc rối như vậy. Giờ chuyện vỡ lở, hắn rơi vào cảnh này, còn Tôn Lệ Lệ thì chẳng hề hấn gì.
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu nhìn quanh đám đông tìm Tôn Lệ Lệ.
Nhưng chưa kịp tìm thấy, đã ăn một cái tát.
“Đồ lừa đảo! Mấy lời anh nói đều là lừa tôi!” Tần Nguyệt mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm Tống Tri Huy.
Đến nước này, dù Tần Nguyệt không rõ chuyện giữa Ninh Ngọc và Tống Tri Huy là gì, cũng biết hắn đã lừa cô ta.
Quan hệ của mấy người này ngày càng rối rắm, đến cả Tần Nguyệt cũng dính vào, khiến dân làng xem càng phấn khích.
Trưởng thôn thì càng đau đầu, vội lên tiếng phân rõ trắng đen.
“Ninh Ngọc, cô nói trước đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Sao lại muốn báo công an? Còn gã đang bất tỉnh kia là ai?”
Ninh Ngọc không giấu giếm, kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Chuyện bắt đầu sau khi Tần Húc Đông rời đi, cô ăn cơm rồi ngủ trưa, tỉnh dậy đi tìm mẹ Ninh để báo tin chồng đã về.
Khi trở về nhà, vừa mở cửa thì thấy một mảnh giấy viết: “Có việc gấp, ra cầu đầu làng”, ký tên là Tần Húc Đông.
Trùng hợp Tần Nguyệt vào không báo trước, nhìn thấy mảnh giấy. Cô phản ứng nhanh bất thường, chửi thẳng Ninh Ngọc: “Chữ này rõ không phải của anh tôi! Đồ đàn bà lẳng lơ, dám ngoại tình sau lưng anh tôi! Cầu đầu làng đúng không, tôi đi xem tên nào nào dám cặp kè với cô, tôi sẽ bắt gian tại trận cho anh tôi biết hai người khốn nạn các người làm chuyện gì sau lưng anh ấy!”
Sợ Ninh Ngọc ngăn cản, Tần Nguyệt chạy vèo đi, Ninh Ngọc không kịp giải thích, đành đuổi theo, tiện tay nhặt cái rìu ở góc tường.
Tần Nguyệt chạy rất nhanh, lúc Ninh Ngọc đến cầu thì thấy một gã to con từ phía sau đánh ngất Tần Nguyệt. Tống Tri Huy chui từ dưới cầu lên, thấy mặt Tần Nguyệt thì hoảng hốt kêu nhầm người.
Rồi hắn cùng gã kia nhìn thấy Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc không kịp chạy, chỉ đành câu giờ.
Cô giả vờ thân thiết với Tống Tri Huy, từ đó moi được thông tin rằng hắn định đánh ngất cô, đưa cô đi khỏi làng. Lúc đó làng sẽ tin rằng cô bỏ trốn cùng hắn, dù có tỉnh lại cũng không dám về nữa.
Cô là phụ nữ, ra ngoài xa lạ, đành phải dựa vào hắn mà sống.
Không thể phủ nhận, kế hoạch này vừa ác độc vừa hiệu quả. Nếu thật sự thành công, mà Ninh Ngọc chưa từng sống lại một lần, e là chỉ còn con đường đó mà đi.
May mà chuyện giữa chừng lại thay đổi.
Những việc sau đó thì mọi người đều biết rồi.
Nghe xong đầu đuôi sự việc, ai nấy đều kinh ngạc, bàn tán không ngớt.
Người thời nay phần lớn mộc mạc, dù có toan tính cũng chỉ chuyện nhỏ nhặt. Vậy mà Tống Tri Huy, nhìn thì yếu ớt lễ độ, lại làm chuyện buôn bán người, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
45.
Trưởng thôn đã tin hơn phân nửa lời Ninh Ngọc nói, nhưng người trong cuộc cũng có mặt ở hiện trường, nên vẫn phải nghe xem đối phương nói thế nào. Thế là trưởng thôn hỏi:
“Sống Tri Huy, lời Ninh Ngọc nói, cậu có nhận không?”
Tống Tri Huy biết mình không thể chối cãi gì nữa, lúc này chỉ cảm thấy hối hận khôn nguôi. Đã không thoát được thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cho Tôn Lệ Lệ được yên!
Vì thế, Tống Tri Huy gắng gượng tinh thần, một lần nữa phát huy kỹ năng diễn xuất của hắn.
“Trưởng thôn, tôi bị oan! Là tôi nhận được tờ giấy do Ninh Ngọc viết mới đến đầu cầu. Nếu không phải cô ấy hẹn tôi bỏ trốn, thì một thanh niên trí thức từ nơi khác như tôi đâu dám bắt cóc người của thôn Hồng Nhật các người? Đúng rồi, tờ giấy đó là do Tôn Lệ Lệ đưa cho tôi, chính miệng cô ta nói Ninh Ngọc muốn cùng tôi bỏ trốn, không tin thì mọi người cứ hỏi cô ta. Cô ta và Ninh Ngọc vẫn luôn thân thiết, nên tôi mới tin tưởng.”
Thế là, mọi người bắt đầu đi tìm Tôn Lệ Lệ.
Tôn Lệ Lệ đang ở phía sau đám đông, định lén lút rời khỏi, nhưng lúc này thì đã quá muộn. Dân làng đứng xem lập tức nhường một lối đi, đưa cô ta lên chính giữa.
Tôn Lệ Lệ còn đang do dự, không biết nên phủ nhận chuyện đưa giấy cho Tống Tri Huy hay khăng khăng nói tờ giấy là do Ninh Ngọc viết.
“Thì ra là mày! Là mày! Hóa ra là mày giở trò! Tôn Lệ Lệ, tao xem mày là bạn thân nhất, vậy mà mày lại cùng Tống Tri Huy lừa tao!”
Tần Nguyệt như bừng tỉnh, lập tức hiểu ra tất cả.
Từng cảnh từng cảnh lướt qua trong đầu cô ta.
Thì ra Ninh Ngọc căn bản không để mắt đến Tống Tri Huy, còn Tôn Lệ Lệ thì suốt ngày ở bên cạnh cô ta nói rằng Ninh Ngọc không thích anh trai cô, mà lại thích kiểu người như Tống Tri Huy.
Khi Tần Nguyệt nghi ngờ nhân cách của Tống Tri Huy, Tôn Lệ Lệ lại nói hắn ta là người tốt.
Còn tờ giấy trong phòng Ninh Ngọc hôm nay, chắc chắn cũng là do Tôn Lệ Lệ lén bỏ vào. Chỉ có cô ta đến nhà họ mới không khiến ai nghi ngờ.
Thậm chí việc mẹ Tần bị ngất cũng có thể liên quan đến Tôn Lệ Lệ, vì ngoài Ninh Ngọc, người duy nhất biết cô ta cùng Tống Tri Huy ở bên nhau chính là Tôn Lệ Lệ.
Nghĩ đến đây, Tần Nguyệt sốt ruột hỏi mẹ mình:
“Mẹ, tối hôm qua mẹ có nghe Tôn Lệ Lệ nói gì không?”
Mẹ Tần cũng rất kinh ngạc với diễn biến sự việc, sững sờ gật đầu, hoàn toàn quên mất đang giận con gái.
“Đúng vậy, lúc mẹ đi tìm con thì gặp Tôn Lệ Lệ. Cô ta nói con với Tống Tri Huy đã lên thị trấn rồi.”
Lúc này, Tần Nguyệt thật sự tức giận.
Cô ta là người, nếu đã yêu thì yêu c.h.ế.t đi sống lại, nhưng nếu ghét thì chỉ muốn đối phương ch.ết ngay lập tức. Trước đây khi thân với Tôn Lệ Lệ, cô ta coi Ninh Ngọc, chị dâu mình như kẻ thù, thậm chí muốn đuổi Ninh Ngọc đi để nhường chỗ cho Tôn Lệ Lệ.
Bây giờ phát hiện Tôn Lệ Lệ chỉ coi cô là công cụ để hại Ninh Ngọc, bao nhiêu tình nghĩa đều tan biến, chỉ còn lại căm hận. Tần Nguyệt nhào tới túm tóc Tôn Lệ Lệ.
Tôn Lệ Lệ không phòng bị, bị túm trúng, đau điếng, giật mạnh tránh đi.
Thế là hai người cùng dùng sức, một nhúm tóc bị giật đứt ra.
Tôn Lệ Lệ nhìn nhúm tóc trong tay Tần Nguyệt, sờ lên chỗ da đầu bị trọc lóc, cuối cùng cũng không thể giả vờ nữa, liền vung tay cào vào mặt Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt hét lên, phát hiện mặt bị cào rách, liền xông lên đánh nhau với Tôn Lệ Lệ.
Trưởng thôn vội lên ngăn, nhưng đàn bà đi.ên lên thì không phải chuyện đùa, trưởng thôn bị cào hai vết trên tay, may mà có dân làng khác đến giúp mới tách được họ ra.
Tôn Lệ Lệ thở hổn hển, trừng mắt nhìn Tần Nguyệt, mới nhận ra mình quá bốc đồng.
Nghĩ đến hình tượng mà mình gây dựng bao lâu nay bị sụp đổ, cô ta hoàn toàn suy sụp, không dám nhìn về phía Tần Húc Đông, sợ bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của anh ấy.
“Tôn Lệ Lệ, người độc ác như mày, cho dù có tính toán khéo thế nào, anh tao cũng sẽ không thích mày đâu!”