Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 26

46.

Nghe Tần Nguyệt vạch trần bí mật cuối cùng của mình trước bao người, Tôn Lệ Lệ chỉ thấy như bản thân đang tr.ần trụi giữa đám đông.

Lúc này, Tôn Lệ Lệ chỉ muốn trốn vào nơi nào đó không có ai, nhưng người bên cạnh lại sợ cô ta tiếp tục đánh nhau nên vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y cô ta.

Những người đứng xung quanh chỉ trỏ vào Tôn Lệ Lệ, nói cô ta đúng là “biết người biết mặt không biết lòng”, chê cô ta không biết liêm sỉ, tâm địa độc ác.

Điều cuối cùng khiến Tôn Lệ Lệ hoàn toàn sụp đổ là câu nói của Tần Húc Đông:

“Em đừng nghĩ nhiều, anh không thân với cô ta.”

Còn Ninh Ngọc, khi nghe thấy lời giải thích đặc biệt của Tần Húc Đông dành cho cô, chỉ khẽ mỉm cười với anh ấy.

Hình ảnh ấy khiến Tôn Lệ Lệ như bị đ.â.m vào tim, đau nhói. Cô ta không còn muốn ở lại đây nữa, liền vùng khỏi tay người bên cạnh, nhân lúc mọi người còn mải bàn tán, vội vã bỏ chạy.

Mọi người thấy một bên trong cuộc bỏ đi, liền đồng loạt nhìn về phía trưởng thôn, đợi ông ấy chỉ thị.

Dù sao Tôn Lệ Lệ cũng là người trong thôn, lại là gái chưa chồng, không thể tùy tiện bắt giữ.

Trưởng thôn thấy chuyện này quá rắc rối, đang định suy nghĩ kỹ thì hai cảnh sát mặc đồng phục đến nơi.

Thì ra là có người nghe lời Ninh Ngọc, đến trạm gọi điện báo cảnh sát.

Ban đầu trưởng thôn định để dân làng bàn bạc rồi quyết định xử lý thế nào, không ngờ cảnh sát đã đến, nên ông cũng không tiện can thiệp nữa.

Cảnh sát nghe mọi người kể sơ tình hình, lập tức bắt Tống Tri Huy và gã đàn ông to con dưới đất, sau đó mời Ninh Ngọc và Tần Nguyệt về đồn lấy lời khai.

Tần Húc Đông đúng lúc lên tiếng:

“Tôi sẽ đi cùng họ.” Vừa nói vừa đưa ra thẻ sĩ quan.

Hai cảnh sát trẻ thấy vậy, lập tức nghiêm túc, đồng ý ngay.

Vì họ phải đưa hai nghi phạm nam về trước, nên bảo trưởng thôn tìm Tôn Lệ Lệ rồi đưa đến đồn sau.

Sau khi cảnh sát đi, dân làng vẫn tụ tập ở đầu cầu bàn tán sôi nổi. Sự việc này quá kịch tính, ở một ngôi làng nhỏ như làng Hồng Nhật, mấy năm mới xảy ra chuyện động trời như vậy.

Trưởng thôn thấy cha mẹ hai bên đều có mặt, mà dân làng bàn luận trước mặt họ thì không hay, liền đuổi mọi người về đồng tiếp tục làm việc.

Cuối cùng chỉ còn lại cha mẹ hai bên: cha mẹ Tần và cha mẹ Ninh.

Cha mẹ Ninh vốn đang làm ruộng, nghe người bên cạnh bàn về chuyện của Ninh Ngọc, liền quăng cuốc vội vã chạy đến.

Lúc họ tới thì thấy Tần Nguyệt và Tôn Lệ Lệ đang đánh nhau, họ không chen được vào, chỉ kịp hiểu rõ sự việc khi cảnh sát đến.

Biết con gái không có tội, chỉ là bị vu oan, lại thấy Tần Húc Đông đi cùng con gái lấy lời khai, cha mẹ Ninh cũng yên tâm phần nào.

Hai bên thông gia an ủi nhau mấy câu rồi cùng về làng.

Cha mẹ Tần làm việc không yên, về đến nhà nấu cơm cũng chẳng buồn ăn.

May mà không phải đợi lâu, Tần Húc Đông, Tần Nguyệt cùng Ninh Ngọc đều trở về đầy đủ.

Tần Húc Đông kể lại đơn giản quá trình lấy lời khai.

Gã to con bị đánh ngất đã tỉnh lại tại đồn, khai toàn bộ sự việc.

Hắn là do Tống Tri Huy thuê để đánh ngất Ninh Ngọc, rồi giúp hắn đưa cô đến thị trấn bắt xe trốn đi.

Theo lời Tống Tri Huy, người chỉ cách tìm người này chính là Tôn Lệ Lệ, hắn cũng không biết cô ta nghe ngóng ở đâu.

Dưới sự đối chất của Ninh Ngọc và Tần Nguyệt, Tống Tri Huy khai sạch toàn bộ kế hoạch với Tôn Lệ Lệ.

Trước đây theo đuổi Ninh Ngọc không thành, danh tiếng hắn ở thôn và trong đội trí thức bị ảnh hưởng, nên muốn nịnh bợ Tần Nguyệt để sống tốt hơn.

Tôn Lệ Lệ đương nhiên không đồng ý, nhưng các kế hoạch trước đều thất bại, khiến Tống Tri Huy bất mãn, cô ta đành phải giúp đỡ hắn.

Tần Nguyệt vốn có cảm tình với Tống Tri Huy, dưới sự khuyên nhủ của Tôn Lệ Lệ, rất nhanh đã thành người yêu.

Tuy nhiên, vì sợ mẹ Tần không đồng ý, Tần Nguyệt chưa dám nói ra, mà Tống Tri Huy cũng có lý do riêng không muốn công khai, nên mối quan hệ vẫn còn bí mật.

Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Tần Húc Đông khiến Tôn Lệ Lệ nảy sinh ý định mới.

Cô ta muốn hoàn toàn chia rẽ hai người, nên một lần nữa kích động Tống Tri Huy, bảo hắn cứ bắt cóc Ninh Ngọc, đến lúc đó “gạo nấu thành cơm”, Ninh Ngọc sẽ không còn đường quay lại.

Tống Tri Huy vẫn còn vương vấn Ninh Ngọc nên nhanh chóng đồng ý.

Tuy nhiên, khi khai với cảnh sát, Tống Tri Huy không thừa nhận chuyện này, chỉ khăng khăng nói là do Tôn Lệ Lệ đưa giấy cho hắn, khiến hắn tưởng Ninh Ngọc tình nguyện bỏ trốn, nhưng vì sợ cô không đủ quyết tâm nên mới tìm người giúp đỡ để đảm bảo hành động thành công.

47.

Cuối cùng vụ án tập trung vào Tôn Lệ Lệ, nhưng sau một tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không thấy người làng Hồng Nhật đưa cô ta đến. Đúng lúc cảnh sát chuẩn bị xuất phát lần nữa thì trưởng làng gọi điện, nói đã lục soát khắp nơi trong làng cũng không thấy bóng dáng Tôn Lệ Lệ đâu cả.

Sau khi cảnh sát tạm giữ gã lực lưỡng và Tống Tri Huy, họ lại đến làng Hồng Nhật thêm lần nữa, tiện đường đưa ba người Tần Húc Đông trở về.

Bởi vì gã lực lưỡng đã khai thật là họ đúng là có ý định đánh người bất tỉnh để bắt cóc, nên vụ này được coi là âm mưu bắt cóc phụ nữ chưa thành. Về phần Tống Tri Huy và Tôn Lệ Lệ sẽ bị xử lý thế nào thì phải đợi sau khi tìm được Tôn Lệ Lệ sau đó lấy được lời khai của cô ta rồi mới quyết định.

Cha mẹ Tần nghe xong cảm khái không thôi, đặc biệt là sau khi biết Tống Tri Huy đưa tiền cho Ninh Ngọc lúc cô nhập viện cũng là một phần trong âm mưu của hắn và Tôn Lệ Lệ, họ càng thêm sợ hãi.

Con trai không có nhà, con dâu lại một mình trong bệnh viện, nếu để tên kia ngọt miệng tán tỉnh dỗ dành, thật sự xảy ra chuyện gì cũng không lạ.

Chỉ có thể nói may mà Ninh Ngọc không bị lừa.

Lúc này, mẹ Tần cũng ngổn ngang cảm xúc, muốn trách con gái bốc đồng, bị lừa dối còn không nói, chỉ vì một mẩu giấy mà lao đi ngay, suýt nữa bị người ta đánh bất tỉnh rồi bắt đi.

Nhưng khi mẹ Tần nhìn thấy con gái không như thường lệ, cúi đầu im lặng không nói một lời, trong lòng lại xót xa không nỡ trách mắng.

Một ngày mà con gái đã bị đánh bất tỉnh, lại phát hiện bạn thân và bạn trai thông đồng lừa gạt mình, bây giờ trên mặt còn bị cào hai vết, chỉ sợ trong lòng càng đau khổ hơn.

Mẹ Tần khẽ mở miệng, cuối cùng quay sang cảm ơn Ninh Ngọc:

“Tiểu Ngọc, hôm nay thật sự nhờ có con, nếu không thì không biết giờ Nguyệt Nguyệt đang ở đâu nữa.”

Ninh Ngọc lắc đầu, “Mẹ, chuyện hôm nay cũng bắt nguồn từ con, Nguyệt Nguyệt là vì con mà bị liên lụy.”

Mẹ Tần không đồng tình: “Con xinh đẹp dễ thương thì làm sao trách con được, trách là trách những kẻ tâm địa đen tối vô liêm sỉ kia. Còn Tôn Lệ Lệ, thật sự mẹ không ngờ. Mẹ cũng coi như nhìn cô ta từ nhỏ lớn lên, trông thì ngoan ngoãn, ai ngờ trong lòng lại có nhiều tính toán như vậy.”

Mẹ Tần thở dài, có phần hối hận, bắt đầu tự trách mình: “Cũng là do mẹ, mẹ đã nhận ra Tôn Lệ Lệ có tình cảm với Húc Đông, nhưng Húc Đông một lòng một dạ với con, mẹ cũng không thể ép hai đứa với nhau được. Mẹ nghĩ Húc Đông và con đã kết hôn, lại thường xuyên không ở nhà, qua một thời gian Tôn Lệ Lệ sẽ để mắt đến người khác, ai ngờ nó lại cố chấp như thế.”

Lời của mẹ Tần như ném một quả b.o.m vào giữa Ninh Ngọc và Tần Húc Đông, khiến cả hai đều bối rối.

Tần Húc Đông cảm thấy ngại, tình cảm của mình bị nói toạc ra trước mặt người trong lòng, cho dù người ta đã là vợ mình, anh vẫn cảm thấy xấu hổ.

Còn Ninh Ngọc thì tâm trạng phức tạp hơn.

Lời mẹ Tần nói có ý gì? Tần Húc Đông thật sự thích mình sao?

Bắt đầu từ khi nào chứ?

Nhưng lúc này không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó, Ninh Ngọc trấn tĩnh lại, an ủi mẹ Tần: “Mẹ, chuyện này không phải lỗi của mẹ, người ta tâm địa xấu xa thì ai đề phòng được, giờ mọi người đều bình an là tốt rồi, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa.”

Thấy vậy, cha Tần chen vào: “Được rồi, không ai bị sao là tốt rồi, mau ăn cơm thôi, thức ăn nguội cả rồi.”

Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không còn tâm trạng, Tần Nguyệt lại càng u sầu, cả nhà ăn uống qua loa xong, Ninh Ngọc định về nhà họ Ninh để báo tin.

Trước khi ra cửa, Tần Húc Đông đi theo.

“Anh đi với em nhé, tiện thể chào hỏi cha mẹ vợ.”

Ninh Ngọc gật đầu, không nói gì thêm.

Lúc này trời đã tối hẳn, những vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Tần Húc Đông chậm rãi bước theo Ninh Ngọc.

Hai người sóng vai đi được nửa đường nhưng không ai mở miệng nói một lời.

Cuối cùng Ninh Ngọc không nhịn được, mở miệng: “Vừa nãy mẹ nói là có ý gì vậy?”

Tần Húc Đông đang chìm trong không khí yên tĩnh, không kịp phản ứng, nghĩ một lúc mới thấp giọng trả lời: “Chính là ý đó đó.”

Ninh Ngọc không hài lòng với câu trả lời này, định hỏi tiếp thì quay đầu lại phát hiện vành tai anh ấy trong ánh trăng đã đỏ ửng cả lên, không nói nên lời, quay đầu đi tiếp, nhưng cảm giác ngọt ngào như mật lại bắt đầu lan tỏa trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment