Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 27

48.

Hai người đi cùng nhau, trong lòng đều đoán suy nghĩ của đối phương, nhưng chẳng ai nói ra, cứ như vậy mà đến nhà họ Ninh.

Cha mẹ Ninh thấy con gái và con rể cùng đến thì rất vui.

Sau khi hỏi rõ chuyện hôm nay không còn liên quan đến con gái, cha mẹ Ninh bắt đầu quan tâm đến chàng rể mới.

Đang nói chuyện, Tần Húc Đông bất ngờ đưa ra một tin vui lớn.

“Cha, mẹ, con được thăng chức làm liên trưởng rồi, trước khi về đây con đã nộp đơn xin cho vợ theo quân, đã được phê duyệt rồi ạ.”

Lúc nói câu này, anh nhìn Ninh Ngọc, mong chờ phản ứng của cô, đây là món quà bất ngờ anh chuẩn bị cho cô.

Nhưng sau khi nghe xong, Ninh Ngọc chỉ hơi ngạc nhiên một chút, không tỏ ra vui mừng, khiến Tần Húc Đông cảm thấy lo lắng chẳng lẽ vợ anh không muốn theo quân?

Không nói đến Ninh Ngọc nghĩ gì, ba mẹ Ninh rất vui.

Con rể vừa cưới đã đi ngay, lại không về trong thời gian dài, họ còn lo hai đứa không có tình cảm, giờ thì tốt rồi, để con gái theo chồng, vợ chồng son ở bên nhau sẽ ngọt ngào ngay.

Mẹ Ninh cười rạng rỡ, lập tức bắt đầu lo liệu việc chuẩn bị theo quân.

“Húc Đông, con bao giờ về đơn vị vậy?”

“Con nghỉ không nhiều, ngày kia phải đi rồi ạ.”

“Trời ơi, ngày kia đã đi rồi à, vậy phải chuẩn bị nhanh thôi. Tiểu Ngọc, có gì thiếu thì nói với mẹ nhé.”

Ninh Ngọc không muốn cha mẹ lo lắng, chỉ gật đầu đồng ý, không nói thêm gì.

Trên đường về, Tần Húc Đông lo lắng hỏi: “Em không muốn đi theo anh à?”

Ninh Ngọc lắc đầu: “Không phải, chỉ là em hơi bất ngờ, chưa chuẩn bị tâm lý.”

Tần Húc Đông thở phào nhẹ nhõm, giọng cũng vui vẻ hơn: “Không cần chuẩn bị nhiều đâu, đồ thiết yếu bên đó đều có thể mua được. Trước khi về anh đã xin được nhà rồi, dù diện tích hơi nhỏ một chút.”

“Không sao đâu, hai người ở được là tốt rồi.”

Kiếp trước Ninh Ngọc lúc khó khăn chỉ cần có chỗ che mưa nắng là đã mãn nguyện, nên không quá để ý đến kích thước nhà.

Chấp nhận việc theo chồng về đơn vị, Ninh Ngọc bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị trong hai ngày tới.

Trước tiên phải làm xong số quần áo cho Mã Tú Phương, ngày mai phải dọn dẹp hành lý, xem ra tối nay phải thức khuya rồi.

Ninh Ngọc nói chuyện này với Tần Húc Đông, anh bảo: “Nếu không kịp thì thôi, em làm quá nhọc người đấy.”

“Không sao đâu, bây giờ em làm quen tay rồi, nhanh lắm. Đã hứa với họ thì cố làm xong, em cố chút là được.”

Tần Húc Đông tuy không muốn để vợ mệt, nhưng cũng tôn trọng quyết định của cô, bèn đổi đề tài: “Thời gian qua em vất vả rồi, anh không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

Ninh Ngọc quay sang nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, suýt nữa đã hỏi ra câu cô đã để tâm rất lâu, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Cô tự nhủ, kiếp trước Tần Húc Đông và Tôn Lệ Lệ xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện đã qua, hiện tại mọi thứ chưa xảy ra, quên những chuyện không vui đi, bắt đầu lại từ đầu là được.

Gạt đi cảm giác khó chịu trong lòng, về đến nhà, Ninh Ngọc liền bắt tay vào may đồ

Trong làng mọi người ngủ sớm, khoảng tám chín giờ tối là xung quanh yên tĩnh.

Tần Húc Đông tắm xong bước vào, Ninh Ngọc vẫn đang may quần áo.

Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên thấy anh bước vào, lúc đó mới nhớ ra tối nay hai người sẽ ngủ chung giường.

Ninh Ngọc bỗng thấy hơi hồi hộp, dù gì họ cũng mới chỉ ngủ chung một lần, sau từng ấy thời gian, giờ lại gần gũi thế này khiến cô không được tự nhiên. May mà còn đang bận, có thể đợi anh ngủ rồi mới lên giường.

Nhưng Tần Húc Đông không nghĩ vậy.

“Ngủ sớm đi em, mai làm tiếp cũng được. Đèn tối dễ mỏi mắt, anh mua vé tàu chiều ngày kia rồi, sáng đó mình thu dọn là xong.”

Ninh Ngọc nhẹ giọng đáp: “Dạ, em chỉ còn chút nữa thôi, làm nốt rồi em ngủ.”

Nói xong, cô cúi đầu khâu nốt phần khóa kéo cuối cùng.

Trong phòng yên tĩnh, tiếng ‘xột xoạt’ Tần Húc Đông thay đồ vang lên rất rõ, mặt cô càng đỏ.

Một lát sau, tiếng lên giường cũng vang lên, Ninh Ngọc khâu mà không tập trung nổi.

Chờ khi giường không còn động tĩnh nữa, cô mới khâu xong khóa kéo.

Ninh Ngọc đã rửa mặt trước đó, thu dọn một chút rồi nhẹ nhàng trèo lên giường, tắt đèn chuẩn bị ngủ.

Nào ngờ vừa nằm xuống, một bàn tay lớn liền ôm eo cô lại.

Ninh Ngọc cứng đờ người, không dám động đậy. Nhưng vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô nghĩ ngợi miên man một lúc rồi thiếp đi.

Người đàn ông bên cạnh siết chặt cô hơn một chút, khóe miệng cong lên, cũng chìm vào giấc ngủ.

49.

Ngày hôm sau, Ninh Ngọc bị tiếng còi báo đi làm đánh thức, cô mở mắt ra phát hiện bên cạnh đã không còn ai.

Ninh Ngọc mặc quần áo rồi ra khỏi phòng, thấy trên bàn có hai cái bát được đậy lại, mở ra thì là cháo khoai lang.

Trong sân cũng không có ai, Ninh Ngọc đoán Tần Húc Đông chắc là đã đi giúp cha mẹ anh làm việc rồi, cô ăn sáng xong thì quay vào phòng tiếp tục may quần áo.

Đến trưa, khi Ninh Ngọc nấu xong bữa thì Tần Húc Đông quả nhiên cùng cha mẹ về đến.

Bốn người rửa tay xong chuẩn bị ăn cơm, nhưng Tần Nguyệt vẫn chưa ra.

Tần Húc Đông nhìn Ninh Ngọc một cái, cô lập tức hiểu ý giải thích: “Lúc em nấu cơm thì bát trên bàn đã trống rồi, chắc là em ấy đã ăn sáng rồi. Nhưng vừa nãy em mải làm đồ, không nghe thấy Tần Nguyệt có ra ngoài hay không.”

Tần Húc Đông gật đầu, đi qua gõ cửa phòng Tần Nguyệt.

Chờ hơn mười giây, cửa mới mở.

Tần Húc Đông thấy em gái tóc tai rối bù, cả người uể oải, trong lòng không vui, liền trách mắng: “Lớn từng này rồi, đừng để cha mẹ phải lo lắng, chỉnh tề một chút, ra ăn cơm.”

Tần Nguyệt hiếm khi không cãi lại, mặt không cảm xúc chải lại tóc, rồi chầm chậm đi ra.

Mẹ Tần xót con gái, liếc mắt nhắc con trai đừng nghiêm khắc quá với em quá.

Tần Húc Đông không thèm để ý, anh ấy cảm thấy mấy năm nay Tần Nguyệt càng lúc càng lệch lạc, làm việc không suy nghĩ, lại còn dễ bị kích động.

Chuyện lần này là ví dụ điển hình, nghe lời người ngoài, không tôn trọng chị dâu, giờ biết rõ sự thật lại ủ rũ vì một gã đàn ông không ra gì. Nếu đó là em trai chứ không phải em gái, anh đã kéo ra thao luyện như lính rồi.

Mẹ Tần sợ con gái buồn, tránh nói mấy chuyện đó, chỉ nhắc chuyện Ninh Ngọc theo quân, nói một loạt những thứ cần mang theo, nhưng cuối cùng bị Tần Húc Đông gạt bỏ hơn nửa.

Ăn xong, Tần Nguyệt đặt bát đũa xuống định về phòng, Tần Húc Đông thấy vậy muốn gọi cô ta ra nói chuyện.

Ninh Ngọc vội kéo anh lại, khẽ nói: “Dù sao Tần Nguyệt cũng là con gái, anh nói chuyện với nó nhẹ nhàng một chút.”

Thấy anh có vẻ ngạc nhiên, cô liền đoán được anh nghĩ gì.

Đúng là cô và Tần Nguyệt không hợp, nhưng chuyện lần này, Tần Nguyệt cũng là người bị hại. Gặp chuyện như vậy, tâm trạng không tốt cũng là bình thường.

Cô sợ Tần Húc Đông nếu nói lời nặng nề, Tần Nguyệt lại nghĩ quẩn thì sao?

Nên dạy thì cứ dạy, nhưng phải để ý cách nói.

Một lúc sau, Tần Húc Đông mặt nặng nề đi vào phòng, Ninh Ngọc không hỏi anh đã nói gì, mà đưa cho anh một chiếc áo ba lỗ trắng.

“Anh thử xem có vừa không?”

“Cái này, cho anh à?” Tần Húc Đông nhận lấy áo, có chút không tin nổi.

Thấy vẻ mặt ngốc nghếch của anh ấy, Ninh Ngọc bật cười.

“Ừm, cho anh đó.”

Tần Húc Đông xúc động cởi ngay áo ngoài, lập tức mặc áo ba lỗ vào.

Ninh Ngọc không kịp phản ứng, liếc thấy thân hình đầy cơ bắp, mặt lập tức đỏ bừng.

Tần Húc Đông mải mê vui sướng vì được vợ may đồ, hoàn toàn không nhận ra sự ngượng ngùng của cô, mặc vào rồi soi bên trái ngó bên phải, vô cùng kích động.

“Được rồi được rồi, vừa là được, chỉ là cái áo ba lỗ thôi, vui đến vậy sao?”

Tần Húc Đông ngoan ngoãn cởi áo ra, ôm chặt lấy áo, nói: “Em chủ động may đồ cho anh, nghĩa là trong lòng em có anh, sao anh lại không vui cho được?”

Mặt Ninh Ngọc vừa hạ nhiệt lại đỏ bừng, thật sự không hiểu sao người đàn ông này đêm tân hôn còn lạnh nhạt, giờ lại ngọt ngào khéo miệng thế này?

Cô giật lại áo, “Được rồi, để em giặt phơi xong rồi đưa cho anh, giờ nghỉ một lát đi, sắp phải đi làm rồi.”

Tần Húc Đông nhìn vẻ ngượng ngùng của Ninh Ngọc, mỉm cười. Mong ước bao năm của anh, cuối cùng cũng sắp đơm hoa kết quả rồi.

50.

Ninh Ngọc lại tranh thủ làm cả buổi chiều, cuối cùng cũng hoàn thành xong mấy bộ đồ Mã Tú Phương đặt.

Tối đến, cô bắt đầu thu dọn đồ mang theo khi theo quân.

Chăn màn các thứ to Tần Húc Đông đã chuẩn bị xong cả, Ninh Ngọc chỉ cần mang theo quần áo là được.

Cha mẹ hai bên nhìn hai người chỉ mang có hai túi lớn, thế nào cũng không yên tâm, cuối cùng lại nhét thêm hai túi to toàn đồ lặt vặt.

Biết nhà được quân đội cấp cho có thể nấu ăn, mẹ Ninh còn gửi theo mấy hũ dưa muối lớn cùng một khúc thịt muối.

Sáng hôm sau, Ninh Ngọc đã thu dọn đâu vào đó.

Ăn xong bữa trưa, cha mẹ Tần với cha mẹ Ninh cùng ra tận đầu làng tiễn hai người.

Mẹ Ninh mắt đỏ hoe ôm lấy Ninh Ngọc, dặn dò: “Qua bên đó sống với Húc Đông cho tốt, có chuyện gì rảnh thì viết thư về, cha mẹ lúc nào cũng nhớ con. Trước kia hai tháng con không về, cha con cũng hối hận lắm, mấy đêm mất ngủ. Giờ thấy con với Húc Đông sống tốt, mẹ với cha con cũng yên tâm rồi.”

Ninh Ngọc mắt cay cay, nước mắt rơi xuống.

Cô biết chứ, trên đời này, người lo cho cô nhất vẫn luôn là gia đình.

Bốn vị trưởng bối nhìn hai người lên xe rời đi, sau lưng mấy người, sau gốc cây, Tần Nguyệt cũng đang lặng lẽ dõi theo.

Sau khi trò chuyện với Tần Húc Đông tối qua, cuối cùng cô ta cũng dám đối diện với sự ngu xuẩn của bản thân.

Chỉ là đến cuối cùng, cô ta vẫn không đủ can đảm để nói một tiếng xin lỗi với Ninh Ngọc.

Tần Húc Đông đạp xe, Ninh Ngọc ngồi sau, xách hai túi to, trên thanh ngang xe còn buộc thêm hai túi lớn nữa.

Dù chở nặng như vậy, Tần Húc Đông vẫn đạp xe vững vàng.

Đến trường trung học thị trấn, Ninh Ngọc nhờ bảo vệ gọi Ninh Khải ra.

Chẳng bao lâu, Ninh Khải vội vã chạy ra, nghe nói chị có chuyện tìm mình thì lo lắng tưởng nhà có chuyện gì lớn.

Ra đến cổng, thấy cả anh rể cũng có mặt, đang định hỏi thì Ninh Ngọc nói: “Tiểu Khải, chị phải theo quân rồi.”

“Theo quân?! Khi nào đi?” Ninh Khải lập tức hiểu điều đó có nghĩa gì.

“Ngày mai đi rồi, em xem chị đã mang hết đồ theo rồi, lát nữa tụi chị ra ga tàu. À, chị còn mang xe đạp đến cho em, lần trước nói chờ em nghỉ hè sẽ dẫn đi, giờ chắc không kịp nữa. Em ở trường học hành cho tốt, đợi chị ổn định rồi sẽ viết thư cho em.”

Ninh Khải hiểu theo quân là việc tốt với chị, tuy hiểu, nhưng vẫn không nỡ.

Từ nhỏ đến lớn, cậu thích theo sau chị, dù chị đã lấy chồng thì vẫn ở cùng làng, muốn đến thăm là đến. Nhưng lần này, chị phải đi bộ đội, không nói xa bao nhiêu, chỉ riêng việc vào doanh trại đã không dễ.

Ninh Ngọc nhìn ra sự lưu luyến của em trai, liền vươn tay xoa đầu cậu an ủi: “Có phải không gặp nữa đâu, lúc nào rảnh chị sẽ về thăm em, hoặc em nghỉ cũng có thể đến thăm vợ chồng chị mà.”

Ninh Khải ngoan ngoãn gật đầu, trước lúc chia tay không kìm được mà ôm chặt chị, rồi trịnh trọng nói với Tần Húc Đông: “Anh rể phải chăm sóc chị em đàng hoàng đấy! Nghỉ học em sẽ đến tìm, nếu chị bị ấm ức, em sẽ đưa chị về ngay!”

Tần Húc Đông nghiêm túc cam kết với cậu em vợ: “Yên tâm, anh sẽ làm được.”

Nhìn theo bóng hai người rời đi, lòng Ninh Khải có chút trống trải, nhưng rất nhanh cậu lấy lại tinh thần. Anh rể giờ đã là liên trưởng, cậu cũng phải học hành chăm chỉ, học tốt mới có tương lai, mới có thể bảo vệ chị!

Bình Luận (0)
Comment