67.
Sau khi về đến nhà, Tần Húc Đông dùng gạch còn thừa mấy hôm trước chặn lỗ lại, dựng hai bức tường thấp dựa vào tường nhà, rồi cởi dây buộc thả gà vào bên trong, rắc thêm một nắm khoai lang thái nhỏ vào.
Sau đó, Tần Húc Đông cùng Ninh Ngọc ngâm cành cây táo, cây đào trong nước khoảng hai tiếng đồng hồ rồi mới đi tìm chỗ để trồng.
Ninh Ngọc ôm hy vọng cả hai cây đều có thể sống tốt, một cành cô cắm bên trái, một cành bên phải, để chúng có đủ không gian phát triển.
Mấy ngày sau đó, Ninh Ngọc ở nhà rảnh rỗi đọc sách, thỉnh thoảng ghé nhà Chu Vân chơi, trò chuyện dăm ba câu, hoặc đến khu nhà gia đình quân đội dạo một vòng để làm quen với mọi người.
Vài lần như thế, Ninh Ngọc đều không gặp Hồ Hà Hoa, đoán rằng cô ta đang tránh mặt mình.
Lần trước Ninh Ngọc đi cùng Chu Vân, mọi người đang tụ tập dưới lầu đan áo len, cô tiện miệng hỏi thì mấy chị em liền nhiệt tình muốn dạy cô.
Chu Vân cũng nói:
“Tiểu Ngọc, cái này đơn giản lắm, đầu óc em lanh lợi, học phát là biết ngay. Bây giờ tháng mười rồi, chẳng mấy mà trời lạnh, bắt đầu đan sớm thì mới kịp.”
Ninh Ngọc nghĩ Tần Húc Đông đã lặng lẽ làm nhiều việc cho mình như vậy, tự tay đan cho anh ấy một chiếc áo len cũng là điều tốt, thế là cô bắt đầu nghiêm túc học đan len.
Tay nghề khéo léo, lại biết may vá, chẳng mấy chốc Ninh Ngọc đã nắm được kỹ thuật đan. Cô mua len màu xám đậm từ cửa hàng của đơn vị rồi bắt đầu đan.
Vì muốn tạo bất ngờ cho Tần Húc Đông, nên Ninh Ngọc đều tranh thủ lúc anh ấy không ở nhà, ra dưới khu tập thể đan áo.
Hôm đó, sau bữa trưa, Ninh Ngọc cầm đồ đi cùng Chu Vân.
Lúc hai người đến nơi, mấy chị em đang nói chuyện rôm rả.
Vương Ánh Hồng nói:
“Hà Hoa à, nếu em ở lại đây thì tốt rồi, em học cấp ba, dạy trẻ con thì không vấn đề gì.”
Hồ Hà Hoa ra vẻ khiêm tốn, xua tay nói:
“Chị đừng nói vậy, em chỉ là nhờ ánh hào quang của anh trai mà được đến đơn vị trải nghiệm, làm gì may mắn đến mức có thể ở lại đây lâu dài.”
Mặc dù lần trước Hồ Hà Hoa và Ninh Ngọc không vui vẻ cho lắm, nhưng trong mắt mấy chị em, cô ta vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa mấy hôm nay cư xử ngoan ngoãn, ăn nói dễ nghe, nên họ nhanh chóng quên chuyện cũ rồi tiếp nhận lại cô ấy.
Như câu vừa rồi, Vương Ánh Hồng nghe xong đã vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ: Học cấp ba thì đã sao, vẫn phải ngưỡng mộ cuộc sống của mấy bà vợ bộ đội như mình mà thôi.
Vì quá vui nên chị ta buột miệng nói ra luôn:
“Nếu muốn ở lại cũng dễ thôi, lấy chồng trong đơn vị là được mà. Hà Hoa, em học cấp ba, anh em lại là liên trưởng, chị thấy em lấy liên trưởng cũng không có lạ gì, như vậy là có thể theo chồng ở lại rồi.”
Hồ Hà Hoa đỏ bừng cả mặt, cúi đầu thẹn thùng nói:
“Chị đừng trêu em, làm sao các liên trưởng có thể để ý đến em được.”
Mấy chị em thấy cô ta không phản đối, bắt đầu thật sự tính chuyện mai mối.
“Trung đoàn ba, tiểu đoàn ba có cậu Tào gì đó, năm nay 24 tuổi, chưa kết hôn, chị thấy được đấy.”
“24 rồi á? Thế thì hơn Hà Hoa nhiều quá.”
“Hơn 5 tuổi thôi mà, không nhiều đâu. Tiểu Tần cũng 23 tuổi đấy, hơn Tiểu Ngọc 5 tuổi mà hai người vẫn sống tốt đấy thôi.” Người nói vừa ngẩng đầu thì thấy Ninh Ngọc đến, liền hỏi: “Tiểu Ngọc, em thấy có đúng không?”
Ninh Ngọc chào mọi người rồi nói:
“Em thấy cũng được, nhưng mỗi người một suy nghĩ, phải tôn trọng ý kiến người trong cuộc.”
Thế là ánh mắt mọi người lại dồn về phía Hồ Hà Hoa.
Hồ Hà Hoa liếc nhìn Ninh Ngọc rồi cúi đầu nói nhỏ:
“Anh Tần là người tốt như vậy, chắc cô gái nào cũng sẽ không để tâm đến chuyện tuổi tác đâu.”
“Đấy thấy chưa, tuổi tác không vấn đề gì đâu, đàn ông lớn tuổi một chút lại biết thương vợ. Chị thấy cậu Tào được đấy, để chị nói với bác gái, nếu chuyện này thành thì tốt quá.”
Chị dâu đang lên tiếng sắp xếp là người tính cách thẳng thắn, chẳng hề cảm thấy lời của Hồ Hà Hoa có gì không ổn.
Chu Vân thì lại nhíu mày, ánh mắt tập trung quan sát Hồ Hà Hoa.
Chỉ là Hồ Hà Hoa cúi đầu, khiến người khác không đoán được cô ta đang nghĩ gì.
68.
Sau khi Ninh Ngọc và Chu Vân ngồi xuống, Vương Ánh Hồng đảo mắt, đột nhiên nhiệt tình hỏi Ninh Ngọc:
“Tiểu Ngọc, em đến đây mấy hôm chắc cũng quen với cuộc sống trong đơn vị rồi nhỉ?”
Thấy vẻ mặt của chị ta, Ninh Ngọc liền biết chẳng có ý tốt, chỉ khẽ gật đầu:
“Vâng, mọi người rất thân thiện, em thấy sống ở đơn vị cũng ổn lắm.”
“Vậy thì tốt. Nhưng mà em với tiểu Tần đều còn trẻ, phải tranh thủ tích góp nhiều một chút, sau này có con thì mới có điều kiện nuôi nấng chứ.”
Ninh Ngọc vẫn chưa đoán được chị ta đang định làm gì, bèn thuận theo:
“Chị nói phải.”
Vương Ánh Hồng càng hứng chí hơn:
“Thế nên không thể để một mình tiểu Tần cố gắng được, em cũng nên làm gì đó chứ. Bọn chị vừa bàn nhau, trường tiểu học trong đơn vị có cô giáo lớp bốn sắp sinh con, đang cần người dạy thay. Tuy là giáo viên tạm thời, nhưng đãi ngộ cũng không tệ đâu. Chị thấy em nhìn là biết có tiền đồ, chắc thành tích cũng chẳng kém Hà Hoa, đi dạy chắc chắn không vấn đề.”
Nếu đến đây mà còn không nhận ra Vương Ánh Hồng đang muốn làm khó mình thì đúng là Ninh Ngọc đã sống uổng một kiếp rồi.
Nhưng mà, tại sao chị ta lại cho rằng mình không dạy được?
Ninh Ngọc nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở Hồ Hà Hoa, chắc là chỉ có cô ta mới có thể thêu dệt ra chuyện này.
Mà việc Ninh Ngọc không trả lời khiến Vương Ánh Hồng càng nghĩ cô đang sợ, liền cười to hơn, giả vờ quan tâm:
“Tiểu Ngọc, em ăn mặc giống mấy cô trí thức hồi trước về nông thôn, chắc học vấn cũng như thế nhỉ? Đừng ngại, nếu em từng học cấp ba, chị đảm bảo xin được suất giáo viên thay thế này cho em.”
Ninh Ngọc điềm đạm hỏi lại:
“Chỉ có học cấp ba mới được làm giáo viên thay thế à?”
Vương Ánh Hồng lập tức khẳng định, như thể chắc chắn Ninh Ngọc chỉ học đến cấp hai:
“Tất nhiên rồi, phải như Hà Hoa, giỏi giang thế mới làm được giáo viên chứ.”
“Phải không Hà Hoa? Em là giáo viên tiểu học ở làng đúng không?”
Hồ Hà Hoa khiêm tốn nói:
“Cũng chỉ hơn người ta hai năm học thôi, chẳng có gì đặc biệt. Tiểu Ngọc thông minh, lại khéo ăn nói, nếu học cấp ba rồi thì dạy cấp hai cũng chẳng thành vấn đề.”
Lúc này, Ninh Ngọc càng thấy buồn cười, nhưng vẫn cố giữ nghiêm túc, hỏi tiếp:
“Vậy nếu em học xong cấp ba thì có thể dạy cấp hai à?”
Vương Ánh Hồng thấy đã dọn đường đủ, liền làm ra vẻ tốt bụng nói:
“Đúng vậy, Tiểu Ngọc à, em mới 18 tuổi, tuy đã kết hôn nhưng chưa có con, rảnh rỗi cũng nhiều. Giờ mà học cấp ba vẫn còn kịp, sau này có thể lên thị trấn dạy học, nói ra cũng xứng với tiểu Tần chứ.”
“Ý của chị là, em chưa học cấp ba, không phải giáo viên, thì không xứng với chồng em?”
Câu nói đầy hàm ý của Ninh Ngọc khiến Hồ Hà Hoa hoảng hốt, chưa kịp nói gì thì Vương Ánh Hồng đã vội vã nói to:
“Tiểu Tần còn trẻ đã làm đại đội trưởng, tiền đồ rộng mở, lại đẹp trai, Tiểu Ngọc à, em chỉ là đứa con gái nông thôn học hết cấp hai, nếu không cố gắng thì phải cẩn thận đấy.”
“Cẩn thận ai? Hồ Hà Hoa sao?”
“Ninh Ngọc, cô nói bậy gì thế!”
Hồ Hà Hoa hét lên phủ nhận, tất nhiên không thể thừa nhận.
Mặc dù trong lòng quả thật có ý như vậy, muốn Ninh Ngọc tự thấy thua kém mình mà rút lui, nhưng cô ta không ngờ Ninh Ngọc lại công khai vạch trần suy nghĩ ấy trước mặt bao người.
Ninh Ngọc không thèm để ý đến cô ta, quay sang nói với Vương Ánh Hồng:
“Đáng tiếc thật đấy, chị Vương, em tốt nghiệp cấp ba, lại chẳng đến nỗi xấu xí, quan trọng là em sống đàng hoàng, không chắc đã thua ai đâu. Điều quan trọng hơn là, nhà nước bảo vệ quân hôn, em chẳng sợ ai dám chen vào cả.”
“Cái gì? Gái quê như em mà học xong cấp ba á? Tôi không tin!” Vương Ánh Hồng tức tối, Hồ Hà Hoa rõ ràng bảo cô ta là đang ôn lại bài cấp hai trên tàu, chắc chắn là đang nói khoác.
“Có học hay không, xem bằng tốt nghiệp là biết ngay. Em không cần phải nói dối chuyện này.”
Vương Ánh Hồng thấy cô nói chắc nịch như vậy, liền quay đầu nhìn Hồ Hà Hoa.