75.
Chớp mắt đã hai tuần trôi qua từ khi Ninh Ngọc bắt đầu dạy học ở trường.
Giờ đây khi đã quen việc, cô không mất quá nhiều thời gian để soạn giáo án nữa. Mỗi khi có thời gian rảnh sau giờ dạy, Ninh Ngọc lại tranh thủ ôn tập kiến thức trung học phổ thông.
Trong khoảng thời gian này, điều bất ngờ là Hồ Hà Hoa lại hoàn toàn không xuất hiện.
Hôm nay trường được nghỉ, Ninh Ngọc đến tìm Chu Vân để đan áo len. Chiếc áo len cô đang làm gần xong rồi, dự định sẽ tặng cho Tần Húc Đông, chắc hôm nay có thể hoàn thành rồi.
Hai người vừa đan len vừa trò chuyện trong sân nhỏ Chu gias.
Nói chuyện một lúc, Chu Vân đột nhiên nhắc đến Hồ Hà Hoa.
“Đúng rồi, Tiểu Ngọc, em có biết chuyện của Hồ Hà Hoa không?”
Ninh Ngọc lắc đầu, “Em không nghe nói gì cả, cô ta sao rồi?”
“Trước đây mẹ Hồ về quê sau đợt thăm thân, nhưng Hồ Hà Hoa lại không về, nói là muốn ở lại đơn vị tìm việc để tiện chăm sóc anh trai.”
“Trước đó chị không nói với em, chứ thực ra cô ta từng tìm gặp Chị Lăng, nói là muốn làm giáo viên ở trường, nhưng Chị Lăng bảo hiện tại không còn vị trí trống. Cô ta còn nói có thể làm giáo viên tạm giống em, nhưng Chị Lăng vẫn từ chối. Không biết cô ta dùng cách gì mà lại xin được một công việc tạm thời ở đoàn văn công, nhưng chỉ làm chưa đến một tuần thì xảy ra chuyện.”
Ninh Ngọc ngạc nhiên vì không biết có chuyện như vậy, động tác trên tay cũng chậm lại, tò mò hỏi tiếp: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mấy hôm trước, có một diễn viên múa trong đoàn đến tận khu nhà gia đình quân đội la hét om sòm, nói Hồ Hà Hoa dụ dỗ bạn trai của cô ta. Sau đó Hồ Hà Hoa nghe thấy động tĩnh liền xuống dưới, hai người cãi nhau một lúc rồi đánh nhau luôn, cuối cùng bị Chị Lăng đưa người đến can.”
Chu Vân lắc đầu thở dài, giọng đầy thất vọng: “Cái cô Hồ Hà Hoa đó, ngoại hình không tệ, lại từng học cấp ba, sao lại nông nổi đi giành bạn trai người khác như vậy chứ.”
Ninh Ngọc cũng thấy khó hiểu, không khỏi nghi ngờ có phải Hồ Hà Hoa có vấn đề gì về tâm lý, hay là cô ta chỉ thích chen chân vào chuyện tình cảm của người khác?
Chu Vân tiếp lời: “Chuyện này ầm ĩ như vậy, khiến anh trai cô ta mất hết mặt mũi, sáng nay Tiểu Hồ đã cho người đưa cô ta về quê rồi.”
Chu tẩu thở dài một hơi: “Tiểu Hồ hiền lành như vậy, mẹ Hồ lại là người thẳng thắn, sao lại sinh ra một đứa con gái phiền phức đến thế chứ?”
Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn đám mây trên trời, nói: “Nghe mẹ Hồ kể thì nhà họ lúc trước sống rất khổ, sau này chỉ có Tiểu Hồ khá hơn mới cải thiện được phần nào. Có thể hồi nhỏ Hồ Hà Hoa chịu ảnh hưởng gì đó. Nuôi dạy con cái thật không dễ dàng, ăn mặc đầy đủ rồi còn phải để ý đến tinh thần và tâm lý nữa.”
Chu Vân thấy Ninh Ngọc nghiêm túc như vậy, bật cười thành tiếng.
“Chả trách mấy bà vợ trong khu gần đây cứ nói con nhà họ đi học về là suốt ngày nhắc đến cô giáo Tiểu Ninh. Em đúng là chăm lo thật đấy. Có vẻ Tiểu Tần có thể yên tâm rồi, sau này em nhất định là một người mẹ tốt, chẳng sợ không nuôi dạy được con.”
Ninh Ngọc nghe nhắc đến chuyện con cái với Tần Húc Đông thì đỏ mặt, lập tức không nói nên lời.
Chu Vân thấy cô ngượng, liền đùa: “Thôi được rồi, chị không trêu em nữa. Nhưng mà thật ra thì, em còn trẻ, đợi thêm vài năm sinh con cũng được, chỉ không biết Tiểu Tần có chờ nổi không.”
Trên đường mang áo len đã đan xong về nhà, Ninh Ngọc vẫn nghĩ đến câu nói đó.
Trước kia vì không biết tình cảm của Tần Húc Đông, nên cô không đưa anh ấy vào kế hoạch cuộc sống tương lai. Ninh Ngọc định sau khi khôi phục thi đại học sẽ học lên đại học, nhưng giờ thì đúng như Chu Vân nói, Tần Húc Đông đã không còn trẻ, liệu có thể đợi thêm mấy năm không?
Nghĩ đến việc Tần Húc Đông đã âm thầm thích mình suốt ba năm mà cô không hề hay biết, Ninh Ngọc lại cảm thấy xót xa.
Có lẽ, cô có thể vừa nuôi con vừa học đại học? Ở kiếp trước cô cũng từng nghe nói về những trường hợp như vậy, có một số nữ thanh niên trí thức trong thời gian xuống nông thôn đã kết hôn, sinh con, nhưng họ vẫn cố gắng thi vào đại học, vừa đi học vừa nuôi con.
“Đang nghĩ gì thế? Nhập thần vậy à?”
“Đang nghĩ sau này nuôi con thế nào.”
Ninh Ngọc buột miệng nói ra, rồi mới chợt nhận ra: Tần Húc Đông đã đến bên cạnh cô từ lúc nào.
76.
Tần Húc Đông có chút kích động, nhìn chằm chằm vào bụng của Ninh Ngọc, không thể tin được: “Vậy là đã có con rồi sao?”
Ninh Ngọc hơi xấu hổ, bị anh nói vậy thì không biết đáp sao cho phải.
“Nghĩ gì vậy, làm gì mà nhanh thế.”
Tần Húc Đông lúc này cũng bình tĩnh lại: “Cũng đúng, mới có hai tuần.”
Thấy anh ấy có vẻ hơi tiếc nuối, Ninh Ngọc hỏi: “Anh rất muốn có con à?”
Tần Húc Đông sợ vợ hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không có đâu, em vẫn còn nhỏ, anh không vội.”
Thấy Ninh Ngọc vẫn còn hơi nghi ngờ, Tần Húc Đông lại nói tiếp: “Thật đấy, cưới được em là anh mãn nguyện rồi, chuyện con cái thì cứ để tùy duyên vậy.”
Thấy chồng nói thật lòng như vậy, Ninh Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, anh không vội là tốt rồi, vậy thì cứ để ông trời sắp đặt đi.
Cuộc sống trong quân đội rất đơn giản, Ninh Ngọc vì phải đi học rồi còn ôn tập, nên không có thời gian rảnh rỗi, thời gian cứ thế trôi đi qua kẽ tay.
Chớp mắt đã đến cuối năm.
Hơn một tháng trước, thời tiết ở thành phố Liên Nhung đã bắt đầu trở lạnh, Tần Húc Đông được phát phiếu mua bông, vào cuối tuần, Ninh Ngọc cùng Chu Vân ngồi xe tiếp tế lên trấn mua bông, sau đó về thì tháo chăn bông cũ của Tần Húc Đông ra, thêm bông vào.
Thay vào 4 cân bông mới rồi đem phơi nắng hai ngày, chăn bông trở nên ấm áp vô cùng.
Thành phố Liên Nhung nằm ở phía nam trung bộ, mùa đông tuy không lạnh như miền Bắc, nhưng gần Tết, nhiệt độ cũng đã hạ xuống chỉ còn bốn năm độ.
Cuối cùng thì Ninh Ngọc cũng lấy chiếc áo len cất giấu bấy lâu ra.
Tần Húc Đông nhận lấy áo len, cười hỏi: “Em tự tay đan à?”
Bị chồng nhìn chằm chằm, Ninh Ngọc hơi ngượng, khẽ gật đầu, tránh ánh mắt anh, nhưng rồi lại quay lại, nói: “Anh nhìn gì thế, như thể đây là lần đầu em đan áo cho anh vậy.”
“Không phải lần đầu, nhưng anh cảm nhận được em ngày càng quan tâm anh hơn.”
Ánh mắt Tần Húc Đông lấp lánh như sao, Ninh Ngọc xấu hổ cúi đầu, khẽ nói: “Thì đó không phải chuyện bình thường sao.”
Tần Húc Đông ôm chầm lấy vợ: “Anh vui lắm.”
Một lúc sau, anh ấy cẩn thận cất áo len vào tủ. Ninh Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Sao lại cất đi, mai là có thể mặc rồi mà.”
“Bọn anh huấn luyện suốt ngày, không lạnh lắm, mặc vào rồi bị mồ hôi làm ướt thì uổng lắm.”
Ninh Ngọc bực mình nói: “Mùa đông không mặc để đó thờ luôn à?”
Tần Húc Đông không để ý, nói: “Thờ thì thờ.”
“Không được, anh phải mặc!” Ninh Ngọc kiên quyết.
Tần Húc Đông đành phải nhượng bộ: “Vậy để hôm nào nghỉ tập, anh mặc.”
Ninh Ngọc cuối cùng cũng chấp nhận phương án này.
Sáng sớm cuối tuần, Ninh Ngọc khó khăn lắm mới dậy được khỏi chăn ấm.
Trời càng ngày càng lạnh, cô dự định lên trấn một chuyến, sau đó về làm thịt muối và dưa chua.
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn cô và Tần Húc Đông đón Tết cùng nhau. Vì anh ấy đã về nhà dịp Tết Tây rồi nên Tết Âm sẽ không được về nữa.
Hôm qua Ninh Ngọc đã gửi thư cho cả hai bên cha mẹ, báo tin này.
Xe hậu cần lên trấn không quá sớm, thịt ở hợp tác xã đã bị chọn gần hết, may là có một tiệm quen của đội hậu cần, đồng ý giúp Ninh Ngọc và Chu Vân mang về một ít.
Sau đó, hai người lại đi đến chợ đen.
Chợ đen hôm đó khá náo nhiệt, người mua kẻ bán còn đông hơn cả lần đầu Ninh Ngọc đi.
Chu Vân thấy có người bán nấm rừng, vội kéo Ninh Ngọc lại.
Thành phố Liên Nhung địa thế bằng phẳng, xung quanh chẳng có núi cao, Chu Vân đã lâu rồi chưa được ăn lâm sản, lần này hiếm có cơ hội nên mua luôn hơn chục cân, Ninh Ngọc cũng mua theo không ít.