72.
Sáng hôm sau, Ninh Ngọc ngủ đủ giấc rồi dậy, ăn sáng xong thì đến trường tiểu học trong đơn vị.
Lớp bốn sáng nay có tiết một và hai là toán. Khi Ninh Ngọc đến thì đã có thầy giáo khác đang dạy tiết một, cô lặng lẽ đứng sau lớp nghe một lúc.
Chẳng bao lâu sau, tiết một kết thúc.
Thầy giáo nói với học sinh rằng tiết sau sẽ có giáo viên khác dạy thay, sau đó ra ngoài hành lang chào hỏi Ninh Ngọc.
“Cô Ninh, lát nữa chuông reo thì cô vào lớp luôn nhé. Mới giảng đến trang 23 thôi, cô đừng căng thẳng, thoải mái lên, không sao đâu.”
Ninh Ngọc cảm ơn, nhìn lại sách trong tay, chỉnh lại trang phục rồi bước vào lớp đúng lúc chuông reo.
Cô Lăng Lan và thầy lúc nãy mang ghế vào ngồi ở cuối lớp dự giờ.
Thời đại này, trẻ con rất kính trọng thầy cô, trong lớp không có ai gây rối, Ninh Ngọc vừa giảng vừa dần thoải mái hơn.
Một tiết học trôi qua rất nhanh.
Sau khi chào tạm biệt học sinh, Ninh Ngọc đi cùng Lăng Lan đến văn phòng hiệu trưởng.
“Tôi và thầy Đới đều thấy cô dạy rất tốt, nếu cô tiện thì hôm nay làm thủ tục vào làm luôn nhé, thứ Hai tuần sau bắt đầu đi dạy.”
Hôm nay là thứ Năm, tức là Ninh Ngọc chỉ có ba ngày để chuẩn bị bài giảng tuần sau.
Nhưng hiện tại đang là trường hợp đặc biệt, Ninh Ngọc hiểu được nên cũng không do dự mà đồng ý.
Sau khi bàn bạc xong đãi ngộ với cô Lăng Lan, rồi bàn giao tài liệu giảng dạy với thầy Đới, Ninh Ngọc bước chân nhẹ nhàng rời khỏi trường.
Phải nói rằng cảm giác đứng lớp dạy học sinh khiến Ninh Ngọc thấy dễ chịu hơn mình tưởng.
Khi bị bao ánh mắt tò mò, khao khát tri thức nhìn vào, trong lòng Ninh Ngọc dâng lên một cảm giác trách nhiệm, cống hiến mạnh mẽ.
Lúc này Ninh Ngọc mới thật sự cảm nhận được: Làm giáo viên là một nghề thiêng liêng và đặc biệt đến thế nào.
Trường tiểu học nằm trong doanh trại quân đội, nhưng cách khu nhà ở gia đình quân nhân khá xa.
Khi Ninh Ngọc đi đến góc tường gần khu nhà ở chuẩn bị rẽ vào, cô nghe thấy một giọng quen thuộc.
“Mẹ, con không về nữa đâu, mẹ về giúp con xin nghỉ việc ở trường làng đi.”
“Quân đội đâu phải nơi con muốn ở lại là được, đừng đùa với mẹ.”
“Con tìm một công việc trong đơn vị là có thể ở lại rồi mà.”
“Hoa, con nghĩ gì vậy, sao đột nhiên lại nói không về nữa?”
Hồ Hà Hoa hừ một tiếng, nói: “Mẹ, con cũng đến tuổi lấy chồng rồi, mẹ nghĩ xem trong làng mình có chàng trai nào xứng với con không? Nếu con về làng, đời con coi như bỏ!”
Bà Hồ run giọng: “Trong làng có nhiều người tầm tuổi con, tuy không được đi học nhiều như con, nhưng chăm chỉ làm việc, sống tử tế, không phải không có. Sao con lại chê bai như vậy? Ra ngoài một chuyến, sao con lại thay đổi như thế này!”
“Con muốn tự mình giành lấy tương lai tốt đẹp thì có gì sai?”
Bà Hồ chợt nghĩ ra điều gì, hỏi: “Hoa, con nói thật với mẹ, con phải lòng chàng trai nào trong đơn vị rồi đúng không?”
Hồ Hà Hoa chợt nhớ đến dáng người cao lớn đã giúp cô xách hành lý hôm nọ, sững lại một chút rồi lắc đầu: “Không có, nhưng trong đơn vị có bao nhiêu quân nhân trẻ tuổi tài năng, con ở lại đây thì cơ hội tìm được người phù hợp cũng nhiều hơn.”
Bà Hồ không phải không thương con gái, chỉ là lúc đầu thấy suy nghĩ của con quá đột ngột nên không chấp nhận được. Giờ nghe con giải thích xong, lại thấy con cũng có lý.
Nếu có thể thì bà cũng muốn con gái mình lấy được người chồng tốt.
Bà Hồ chần chừ nói: “Tìm việc trong đơn vị có dễ vậy sao?”
Hồ Hà Hoa ra vẻ rất tự tin: “Con học hết cấp ba, muốn tìm việc thì có gì khó? Ninh Ngọc còn vào dạy ở trường tiểu học trong đơn vị được, sao con lại không được?”
Nói đến đây, mẹ Hồ không thể nghĩ ra lý do để phản đối nữa, cuối cùng chỉ nói: “Con lớn rồi, mẹ cũng không quản nổi, nhưng công việc ở trường làng mẹ cứ giữ lại, đợi con thật sự tìm được việc ở đây rồi tính tiếp.”
“Cảm ơn mẹ, sau này con sẽ hiếu thảo với mẹ thật tốt.”
Sau đó, Ninh Ngọc nghe thấy tiếng thở dài bất lực của mẹ Hồ, rồi là tiếng bước chân hai người rời đi.
Đứng lặng ở đó một lúc, Ninh Ngọc mới quay người về nhà.
73.
Khi đi ngang nhà Chu Vân, Ninh Ngọc gõ cửa, cánh cổng rất nhanh đã được mở ra.
“Là Tiểu Ngọc à? Thế nào rồi, dạy học có thuận lợi không?” Chu Vân tươi cười hỏi.
“Cũng khá suôn sẻ, chị Lăng bảo tuần sau em bắt đầu lên lớp.”
“Chị biết mà, em nhất định không có vấn đề gì, chúc mừng em nhé!”
Ninh Ngọc nhận lời chúc của Chu tẩu, rồi nói: “Cũng nhờ Chu tẩu báo tin này cho em. Đúng rồi, Chu tẩu, tối thứ bảy chị và anh Chu có rảnh không? Đến nhà em ăn cơm đi, em đến đơn vị cũng được một thời gian rồi mà chưa mời mọi người ăn bữa nào.”
Thời gian này Chu Vân và Ninh Ngọc đã khá thân, nên không khách sáo, cười nói: “Được thôi, đợi lão Chu về, chị sẽ bảo anh ấy, tiện thể chúc mừng em luôn.”
Mời Chu Vân xong, Ninh Ngọc về nhà bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Buổi trưa khi Tần Húc Đông về, Ninh Ngọc bảo anh liệt kê danh sách những người muốn mời để cô chuẩn bị nguyên liệu trước.
Sau bữa trưa, Ninh Ngọc ngủ trưa một lúc, tỉnh dậy rồi đi hỏi bên hậu cần, biết họ sáng sớm hôm sau sẽ ra ngoài mua đồ nên nhờ họ mua giúp ít thịt cá.
Ngoài vợ chồng Chu Vân, hai vợ chồng còn mời vài trung đội trưởng dưới quyền Tần Húc Đông và Tiểu Thẩm đến.
Dù trưởng Mã doanh trưởng không cùng trung đoàn với Tần Húc Đông, nhưng vì là hàng xóm, Ninh Ngọc vẫn hỏi qua, chỉ là khi Ngưu Thúy Hoa nhìn thấy Ninh Ngọc thì mặt mày tối sầm, liền từ chối ngay.
Kết quả thế này đối với Ninh Ngọc là quá tốt rồi, cô cũng không muốn ăn chung với người mình không ưa.
Thoắt cái đã đến thứ Sáu, Tần Húc Đông chiều hôm đó về sớm để phụ Ninh Ngọc.
Ban đầu Ninh Ngọc định gi.ết con gà lần trước nhặt được trên núi, đến giờ vẫn chưa ai tới nhận, dùng để đãi khách là vừa đẹp.
Ai ngờ sáng hôm đó, cô lại thấy một quả trứng trong chuồng.
Thế là con gà này không chỉ thoát ch.ết mà còn được đối xử tốt hơn, Tần Húc Đông buổi trưa còn sửa sang lại chuồng gà, định nuôi luôn.
May mà bên hậu cần mua giúp được hai cân ba chỉ cùng một con cá diếc sống, nên dù không có thịt gà cũng đủ tiếp khách.
Khi món ăn gần hoàn thành, khách cũng lần lượt đến đông đủ.
Tiểu Thẩm vừa tới đã chạy vào bếp phụ giúp bê đồ, lấy bát đũa, làm Ninh Ngọc bật cười.
Không ngờ một người nghiêm túc như Tần Húc Đông lại có một cậu lính cần vụ hoạt bát như vậy.
Trên bàn ăn, mọi người cùng nâng trà chúc hai vợ chồng trẻ tân hôn hạnh phúc, nhà mới khang trang.
Vừa ăn được vài miếng, Chu Vân đã khen: “Tiểu Ngọc, em nấu ăn ngon quá, còn trẻ mà đã giỏi như vậy, Tiểu Tần đúng là có phúc!”
Chu doanh trưởng cũng cười hùa: “Phải đấy, không thì sao Tiểu Tần sốt ruột cưới đến thế.” Rồi quay sang mấy trung đội trưởng: “Các cậu không biết đâu, khi cậu ấy viết đơn xin kết hôn gửi lên cấp trên thì thôi rồi, đọc mà nổi hết da gà.”
Tần Húc Đông thấy uy của mình sắp tiêu tan, vội vàng rót trà cho Chu doanh trưởng.
“Doanh trưởng, uống trà đi, anh đừng nói nữa.”
“Đừng vậy mà, để doanh trưởng kể đi, chị dâu chắc cũng muốn biết chứ, phải không chị dâu?” Một trung đội trưởng đùa.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Ninh Ngọc.
Cô cười nói: “Em chờ anh ấy tự kể với em.”
Cả đám ngẩn ra, rồi đồng loạt tặc lưỡi nhìn Tần Húc Đông.
Vị trung đội trưởng kia lại cười: “Đã vậy thì tụi em không hỏi nữa, để liên trưởng tự nói tình tứ với chị dâu vậy.”
Chuyện này coi như tạm khép lại, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Vì hôm sau là ngày nghỉ nên không ai vội về, các anh em trong cùng trung đoàn cũng không phân biệt cấp bậc lúc này, ăn uống thoải mái.
Kết thúc bữa ăn, đồ ăn trên bàn sạch bong, mọi người ngồi trò chuyện một lúc rồi cáo từ.
Tần Húc Đông biết vợ hôm nay vất vả nấu nướng, bảo vợ đi tắm trước, anh dọn dẹp. Ninh Ngọc rất vui vì được chồng quan tâm, tắm xong trở về phòng vẫn còn nhớ đến chuyện “đơn xin kết hôn” ban nãy.
Khi Tần Húc Đông dọn dẹp xong, nhanh chóng tắm rửa rồi vào phòng, liền thấy vợ đang tò mò nhìn mình.
Tần Húc Đông lập tức căng cứng người.
74.
“Anh viết gì trong đơn xin kết hôn vậy?” Ninh Ngọc mở to đôi mắt xinh đẹp hiếu kỳ hỏi chồng.
“Chuyện này…” Tần Húc Đông cứ tưởng ban nãy Ninh Ngọc nói vậy chỉ để giúp mình giải vây, ai ngờ cô ấy thực sự muốn biết.
Tần Húc Đông đỏ tai, thấy vợ vẫn nhìn chằm chằm chờ câu trả lời, đành liều mạng nói: “Anh viết là anh thầm thích em suốt ba năm, cuối cùng cũng đợi được em đồng ý lấy anh, tha thiết mong lãnh đạo nhanh chóng phê duyệt.”
“Gì cơ, ba năm?” Ninh Ngọc trước giờ chỉ mơ hồ đoán anh ấy thích mình từ sớm, nhưng không ngờ lại sớm đến vậy.
Chỉ là…
“Ba năm trước em mới học lớp 10 mà?”
Tần Húc Đông mặt đỏ bừng, dứt khoát tự thú.
“Đúng, anh đúng là chẳng ra gì, lại đi thích một cô bé nhỏ hơn mình tận 5 tuổi.”
Giống như hũ nút bị bật, người đàn ông thường ngày ít nói bỗng tuôn hết lòng mình ra.
“Hồi đó anh mới là tiểu đội trưởng, hiếm khi được về nhà thăm, vừa về tới đầu làng thì thấy một cô bé cột tóc đuôi ngựa, vừa hát vừa tung tăng đi trên bờ ruộng. Lúc ấy anh chỉ thấy cô bé đó thật xinh đẹp.
Sau đó anh lên thị trấn mua đồ, đi ngang trường trung học thì thấy hai cậu con trai vì em đánh nhau. Khi bị thầy giáo phát hiện bắt viết kiểm điểm, không hiểu sao anh lại cứ đứng ngoài cổng trường đợi. Rồi anh thấy em lén ra xì hơi bánh xe đạp của hai đứa đó.”
Tần Húc Đông như đang nhớ lại một kỷ niệm đẹp, khóe môi vô thức cong lên, nói tiếp: “Có lẽ lúc đó hình bóng của em đã in dấu trong lòng anh rồi.”
Ninh Ngọc không ngờ hành động nhỏ nhen trả đũa của mình năm đó lại bị người ta nhìn thấy, hơn nữa còn bị nhớ mãi không quên!
Gu của Tần Húc Đông … thật lạ?
Nhưng biết anh ấy thầm thích mình ba năm, lòng Ninh Ngọc ngọt ngào không sao tả được.
Tối hôm đó, Tần Húc Đông cuối cùng cũng gỡ bỏ lớp vỏ lạnh lùng ít nói, bày tỏ hết lòng mình với Ninh Ngọc, sau đó anh ấy cũng được như ý, một lần nữa nếm trải niềm vui không gì sánh bằng của đêm tân hôn.
Sáng hôm sau, khi Ninh Ngọc tỉnh dậy, ánh nắng đã len qua rèm cửa chiếu vào.
Cô cử động thân thể đau nhức, chầm chậm rời giường, bước vào bếp thì thấy Tần Húc Đông đang thái rau.
“Em dậy rồi à, đói chưa? Uống ít cháo lót dạ đi, chút nữa là ăn trưa được rồi.” Tần Húc Đông thấy vợ dậy liền đặt d.a.o xuống, mở nắp nồi nhỏ múc cháo ra, cho thêm hai thìa đường đỏ, khuấy đều rồi đưa cho Ninh Ngọc.
Cô vừa ăn vừa nhìn chồng nấu nướng.
Chắc tối qua quá sung sướng nên giờ tinh thần Tần Húc Đông vẫn cứ phơi phới, tiếng d.a.o thái rau nghe thật mạnh mẽ.
Nghĩ vậy, Ninh Ngọc bỗng thấy không vui, rõ ràng là việc hai người cùng làm, sao đàn ông sướng, còn phụ nữ lại ê ẩm cả người chứ.
Dù tối qua Ninh Ngọc cũng thấy rất thoải mái, nhưng nhìn Tần Húc Đông vui đến cả sợi tóc cũng như đang bay thế kia, trong khi mình chân tay rã rời, Ninh Ngọc dứt khoát ăn xong cháo liền rời bếp, khỏi phải nhìn nữa cho bực.
Việc nhà hôm nay vẫn do Tần Húc Đông đảm nhận, Ninh Ngọc ăn xong liền bắt đầu ôn lại sách vở, cô phải chuẩn bị giáo án cho tuần sau.
Khi mở sách, trong đầu cô lại hiện lên lời Hồ Hà Hoa nói, cô ta cũng muốn tìm việc ở đơn vị, không biết có đến ứng tuyển ở trường tiểu học không. Nếu vậy thì công việc tạm thời của mình liệu còn giữ được không?
Dù sao thì Hồ Hà Hoa vốn là giáo viên ở quê, kinh nghiệm dạy học hơn hẳn cô.
Nhưng Hồ Hà Hoa sẽ làm gì, hiệu trưởng sẽ quyết định ra sao, không phải thứ cô có thể kiểm soát được.
Thôi thì cứ làm tốt những việc mình có thể làm đã vậy.