Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 38

70.

Buổi tối, hai vợ chồng nằm trên giường, Tần Húc Đông có chút động lòng.

Ninh Ngọc đến đơn vị đã mấy hôm, hai người vẫn chưa làm chuyện ấy.

Tần Húc Đông nhìn ra được, dù Ninh Ngọc đã chấp nhận anh, nhưng tiếp xúc cơ thể vẫn còn ngượng ngùng.

Nhưng không sao, anh sẵn sàng chờ đợi, chờ lâu thế rồi còn được, giờ người đã là của anh, còn sợ không đợi được ngày cô tự nguyện sao?

Nói là vậy, nhưng nghĩ đến đêm tân hôn hôm đó vì say mà mất kiểm soát, Tần Húc Đông lại thấy người mình nóng bừng cả lên, cuối cùng chịu không nổi, đành dậy đi dội vài thùng nước lạnh.

Ninh Ngọc thực ra vẫn chưa ngủ, ban đầu tưởng anh dậy đi vệ sinh nên không để ý, đến khi thấy anh mang theo hơi lạnh trở lại giường, kết hợp với tiếng nước dội ban nãy, cô mới hiểu thì ra anh đi “hạ hỏa”.

Chẳng mấy chốc, cô cũng thấy nóng lên, cố gắng kiềm chế cảm giác bức bối đó, Ninh Ngọc không nhịn được nghĩ: chỉ cần thêm chút thời gian nữa, cô nhất định có thể hoàn toàn buông bỏ.

Sáng sớm bị tiếng tập hợp của đơn vị đánh thức, bên cạnh đã không còn ai.

Ninh Ngọc thong thả ăn sáng xong rồi đến nhà Chu Vân.

Chu Vân cũng vừa ăn xong, thấy Ninh Ngọc đến liền vội gọi vào nhà.

“Chị Vân, em muốn thử làm giáo viên dạy thay.” Ninh Ngọc nói thẳng.

“Được, chị thấy em rất phù hợp. Vậy giờ chúng ta đi tìm Chị Lăng.” Nói xong, Chu Vân đóng cổng viện lại, trực tiếp dẫn Ninh Ngọc đến gặp vợ đoàn trưởng.

Vợ đoàn trưởng tên là Lăng Lan, hơn bốn mươi tuổi, để tóc ngắn gọn gàng, trông là người có khả năng quản lý.

Đúng là Lăng Lan rất giỏi, ngoài việc quản lý các gia đình trong tiểu đoàn, chị ấy còn là hiệu trưởng trường tiểu học đơn vị.

Dù số học sinh ở trường tiểu học của đơn vị không nhiều, mỗi khối chỉ có một lớp, nhưng có thể vượt qua bao nhiêu người mà trở thành hiệu trưởng thì đúng là Lăng Lan thực sự có bản lĩnh.

Khi hai người đến trường tiểu học, Lăng Lan đang đau đầu vì chuyện giáo viên dạy thay.

Vì trẻ con trong đơn vị không nhiều, mỗi khối chỉ có một lớp, cô giáo Chương xin nghỉ thai sản dạy toán khối ba, bốn.

Cô Chương mang thai mới bảy tháng, vốn chưa định xin nghỉ sớm như vậy, ai ngờ mấy hôm trước trên đường tan làm về nhà bị vấp ngã. May mà không sao, nhưng người nhà cô Chương hoảng quá, bắt cô xin nghỉ luôn để ở nhà, đợi sinh, ở cữ xong mới đi làm lại.

Nghỉ đột ngột như thế, muốn tìm người dạy thay thật không dễ, Lăng Lan nói mãi với nhà cô Chương mà không lay chuyển được, đành bỏ cuộc.

Những tiết dạy mấy hôm nay đều do các giáo viên khác giúp đỡ, nhưng giáo viên trong trường vốn đã ít, lại còn phải chuẩn bị giáo án, giờ phải dạy thêm nữa nên ai nấy đều bận rộn rối ren.

Vì vậy, khi biết Ninh Ngọc đến xin làm giáo viên dạy thay, Lăng Lan lập tức đứng dậy đón tiếp.

Biết Ninh Ngọc đã tốt nghiệp cấp ba, bà lại càng cười tươi như hoa.

Nhưng không thể chỉ vì Ninh Ngọc học cấp ba mà lập tức cho làm giáo viên được, giáo dục trẻ con vẫn phải có trách nhiệm.

Sau đó, Lăng Lan kiểm tra kiến thức cơ bản của Ninh Ngọc, thấy năng lực ngôn ngữ và kiến thức đều ổn, liền bảo cô chuẩn bị tài liệu, ngày mai đến trường thử dạy một tiết.

Ninh Ngọc không có ý kiến, sau khi tìm hiểu chương trình học từ chỗ Lăng Lan, cô mang sách về nhà.

Cảm ơn Chu Vân xong, về đến nhà, Ninh Ngọc bắt đầu nghiên cứu giáo trình.

Thời gian qua Ninh Ngọc vẫn ôn tập nên kiến thức cấp hai đã nhớ lại hết, dạy tiểu học không thành vấn đề.

Cô chuẩn bị đến tận gần trưa mới dừng lại nấu cơm.

Buổi trưa, Tần Húc Đông về nhà ăn cơm, còn mang đến cho Ninh Ngọc một tin chấn động.

“Trưa nay, cha gọi điện cho anh, nói là đã tìm thấy Tôn Lệ Lệ rồi.”

71.

Sau khi Ninh Ngọc đến đơn vị, tuy ngày nào cũng bận rộn, nhưng cũng không hoàn toàn quên được Tôn Lệ Lệ và Tống Tri Huy.

Chỉ là không biết Tôn Lệ Lệ đã trốn đi đâu rồi, nếu đã chạy sang tỉnh khác thì phiền phức to. Thời đại này muốn tìm một người không dễ chút nào.

Thế nên Ninh Ngọc không ngờ chưa tới nửa tháng đã tìm ra người rồi!

Tần Húc Đông không giấu diếm gì, trực tiếp nói: “Cô ta bị bắt ở bến xe thị trấn bên cạnh, nếu chậm thêm chút nữa là đã lên xe khách liên tỉnh rồi. Sau khi bị bắt về, Tôn Lệ Lệ và Tống Tri Huy đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, nhưng có người đàn ông kia làm chứng, Tôn Lệ Lệ không chối được tội, nên cuối cùng bị xử làm chủ mưu, còn Tống Tri Huy là đồng phạm.”

Thấy Ninh Ngọc chăm chú lắng nghe, Tần Húc Đông đổi giọng rồi nói tiếp: “Theo lý thì tội buôn người chưa thành cũng phải phạt từ năm đến mười năm, nhưng vụ này khác với mấy vụ buôn người thông thường, nên hai người đó không bị phạt nặng như vậy.”

Nghe hai kẻ đó đều đã bị trừng phạt, nỗi uất ức trong lòng Ninh Ngọc cuối cùng cũng tan đi.

Kiếp trước chúng cấu kết lừa cô, khiến cô rơi vào cảnh cô độc, không nhà để về. Kiếp này cô vốn chỉ muốn vạch trần bộ mặt thật của hai người đó, rồi cắt đứt quan hệ, nhưng không ngờ hai người đó không biết thu mình, cuối cùng lại phải vào tù.

Thế nên dù họ phải ngồi tù bao lâu, Ninh Ngọc cũng không bận tâm nữa. Chỉ là… còn Tần Húc Đông thì sao? Anh sẽ nghĩ gì?

Nghĩ đến mối quan hệ giữa anh và Tôn Lệ Lệ ở kiếp trước, Ninh Ngọc không khỏi liếc nhìn người đàn ông trước mặt.

Tần Húc Đông cảm nhận được ánh mắt của cô, có chút nghi hoặc: “Sao vậy?”

Ninh Ngọc do dự mở miệng: “Anh nghĩ thế nào?”

Tần Húc Đông chưa hiểu: “Nghĩ cái gì cơ?”

“Về việc Tôn Lệ Lệ vào tù… anh không có gì muốn nói sao?”

Tần Húc Đông cứ tưởng Ninh Ngọc vẫn còn để ý việc Tôn Lệ Lệ thích mình, lập tức giải thích: “Anh với cô ta không có gì cả. Cô ta muốn hại em, anh còn ước gì cô ta bị giam thêm vài năm để tỉnh ra. Em đừng suy nghĩ nhiều.”

Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của anh ấy, Ninh Ngọc bất giác thôi không hỏi nữa.

Dù kiếp trước hai người họ đã từng xảy ra chuyện gì, thì kiếp này, mọi thứ vẫn chưa bắt đầu đúng không? Cô không nên bận tâm đến chuyện chưa xảy ra làm gì.

Vì vậy, Ninh Ngọc mỉm cười, gật đầu với Tần Húc Đông, rồi xới cho anh một bát cơm.

Trong lúc ăn cơm, Ninh Ngọc kể cho anh nghe tình hình phỏng vấn hôm trước, sau đó nói: “Lúc trước không cảm thấy gì, nhưng giờ nghĩ đến ngày mai phải dạy cả một lớp trẻ con, vẫn hơi căng thẳng.”

Tần Húc Đông động viên: “Em chắc chắn sẽ làm được mà.”

Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Nếu hồi xưa thầy cô của anh xinh như em, chắc chắn anh đã chăm học hơn nhiều.”

Ninh Ngọc liếc anh ấy một cái: “Trẻ con thì biết gì mà nói bậy.”

“Con người ai chẳng thích cái đẹp, trẻ con cũng biết phân biệt đẹp xấu chứ.”

Ninh Ngọc ngạc nhiên nhìn Tần Húc Đông: “Em thấy anh thay đổi rồi đấy, sao lại mồm mép như vậy, rõ ràng trước đây ít nói như cục đá mà.”

Tần Húc Đông khẽ cười: “Khó khăn lắm mới cưới được em về, anh phải nói lời ngọt ngào nhiều vào để giữ em lại chứ. Nhưng em yên tâm, anh chỉ như vậy trước mặt em thôi.”

Ninh Ngọc không biết là do Tần Húc Đông đột nhiên khai sáng, hay là trước đây anh ấy giấu giỏi, nhưng nói chung là cô nghe xong cảm thấy cũng vui, nên chỉ mỉm cười không nói gì.

Tần Húc Đông thấy khóe môi Ninh Ngọc vô thức nhếch lên, cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. May mà tâm trạng cô không bị người khác phá hỏng. Có vẻ Tiểu Thẩm nói đúng, có chuyện hay không có chuyện gì cũng nên khen nóc nhà nhiều vào, chẳng sai tí nào!

Bình Luận (0)
Comment