Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 42

79.

Ninh Khải tưởng chị gái không biết Lai Văn Hiên là ai, liền giải thích: “Lai Văn Hiên là anh trí thức kia đấy. Lúc anh ấy tới thì chị đã gả vào nhà họ Tần rồi, không biết cũng bình thường. Nhưng người này em có hiểu chút, cũng khá tốt, làm việc không lười, đầu óc còn thông minh nữa.”

Hiếm khi thấy em trai khen ai như vậy, Ninh Ngọc có chút tò mò, “Sao em biết anh ta thông minh?”

“Có lần trên đường về nhà em đang học bài thì quên mất một đoạn, đúng lúc Lai Văn Hiên đi qua, nghe được rồi đọc tiếp cho em luôn. Sau này có chỗ nào không hiểu, em cũng hay hỏi riêng anh ấy, anh ấy đều giải được. Nhìn ngoài thì ít nói, chứ trong đầu kiến thức nhiều lắm, hơn mấy anh trí thức thích khoe khoang nhiều.”

Ninh Khải ánh mắt đầy ngưỡng mộ nói về Lai Văn Hiên.

Hai chị em đang trò chuyện vui vẻ thì Tần Húc Đông bất ngờ bước vào.

Ninh Ngọc đứng dậy hỏi: “Anh, hôm nay sao về sớm vậy?”

Tần Húc Đông cười nói: “Em xem mấy giờ rồi.”

Ninh Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện mặt trời đã gần lặn.

“Trời ơi, trễ thế rồi à, em còn chưa nấu cơm nữa.”

Tần Húc Đông kéo tay cô lại, “Đừng lo, tối nay mình ra nhà ăn của đơn vị ăn đi, tiện thể cho Tiểu Khải trải nghiệm luôn.”

Ninh Khải lập tức hưởng ứng, “Hay đấy chị ơi, em đang muốn thưởng thức đồ ăn trong đơn vị.”

Ninh Ngọc có chút do dự, “Nhưng em đã mời Tiểu Thẩm ăn cơm tối ở nhà…”

Tần Húc Đông nói: “Thì gọi cậu ấy đi ăn cùng, mai lại mời tới nhà, em cũng có thời gian chuẩn bị.”

Thế là bốn người cùng nhau đến nhà ăn.

Thông thường, việc ăn uống trong quân đội được sắp xếp theo từng liên đội. Bộ binh đông người nên có bốn nhà ăn lớn, mọi người đều ăn cùng nhau, để dễ quản lý.

Ủy viên chính trị quyết định để nhân viên hậu cần của mỗi nhà ăn cùng nhau thảo luận và thống nhất thực đơn mỗi ngày.

Sau đó chia nguyên liệu về từng liên đội để nấu ăn.

Nhân viên hậu cần của mỗi liên đội sẽ luân phiên nhau đi mua nguyên liệu nấu ăn. Người mà Ninh Ngọc nhờ trước đây chính là hậu cần của liên đội Tần Húc Đông.

Tối hôm đó, nhà ăn phục vụ bánh bao hấp, món chính là củ cải hầm thịt (thịt thì ít, nhưng vẫn có vị thịt), một đĩa cải thảo xào trứng và rau xanh theo mùa do nhà ăn tự trồng.

Khi bốn người đến, một nửa người trong nhà ăn đã ăn xong rời đi. Quân nhân ăn uống rất nhanh, như đánh trận vậy.

Bốn người tìm được một bàn trống.

Cơm nấu tập thể chắc chắn không thể gọi là ngon, nhưng Ninh Khải ăn rất hào hứng, ăn xong còn ngó nghiêng xung quanh, thấy cái gì cũng mới lạ.

Sau khi ăn xong, bốn người rời khỏi nhà ăn. Tiểu Thẩm đang chuẩn bị chia tay ba người thì từ hướng cổng doanh trại vang lên tiếng náo động.

Không lâu sau, mấy binh sĩ khiêng hai cáng cứu thương chạy tới.

Trên cáng là hai người, đồng phục màu xanh quân đội bị m.áu nhuộm đỏ.

Tần Húc Đông lập tức xoay người Ninh Ngọc lại, không cho cô nhìn, rồi nói: “Tiểu Ngọc, em và Tiểu Khải về trước, anh phải đi một lát.”

Ninh Ngọc hiểu rõ tình hình, nghiêm túc gật đầu rồi dẫn Ninh Khải rời đi.

Trên đường về, hai chị em đều im lặng.

Không bao lâu sau, Tần Húc Đông quay lại, hai chị em liền đồng loạt nhìn về phía anh.
80.

“Anh, hai người lính đó sao rồi?”

Chuyện này không phải là cơ mật quân sự, nên Tần Húc Đông tự nhiên không giấu giếm, nói: “Bị ché.m một nhát, m.áu đã cầm lại, chắc không sao đâu.”

Hai chị em nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Người không sao là tốt rồi, mấy chuyện khác hai chị em cũng không tiện hỏi nhiều.

Mấy ngày tiếp theo, Ninh Ngọc đưa Ninh Khải đi dạo quanh mấy nơi cô hay tới, còn đưa em đến trường tiểu học của đơn vị, dù trường đang nghỉ hè nhưng cổng vẫn mở.

Ninh Ngọc còn gặp được Lăng Lan.

“Chị Lăng, đây là em trai em, Ninh Khải. Trường đang nghỉ nên nó tới thăm em.” Ninh Ngọc giới thiệu.

Lăng Lan cười nói: “Hai chị em trông cũng giống nhau đấy. Cậu nhóc này khôi ngô thật, có vẻ lanh lợi nữa, đang học cấp ba à?”

Ninh Ngọc gật đầu: “Dạ đang học lớp 10.”

“Vậy là tốt, học hành chăm chỉ thì sau này dễ tìm việc ổn định…” Lăng Lan dường như đang cảm thán điều gì đó, nhưng rất nhanh sau đó, chị lại cười như thường, chào hai người: “Hai đứa cứ đi dạo tiếp nhé, chị có chút việc, đi trước đây.”

Ninh Ngọc và Ninh Khải vẫy tay chào Lăng Lan, rồi tiếp tục đi dạo quanh trường.

Trong bữa cơm tối ở nhà, Ninh Ngọc bỗng nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Hai người lính bị thương đó là người trong đơn vị mình à?”

Tần Húc Đông lắc đầu: “Không phải, sao vậy?”

Ninh Ngọc nhớ tới nét mặt của Lăng Lan, nói: “Không có gì, em cứ tưởng chị Lăng quen họ.”

Tần Húc Đông ngừng đũa lại, nói: “Một trong số họ là cháu trai của chị Lăng.”

“Thảo nào…” Ninh Ngọc bừng tỉnh ngộ, rồi lại hỏi: “Vậy sao cháu chị ấy không được phân về đơn vị mình?”

Tần Húc Đông biết rõ chuyện này nên giải thích: “Nghe nói cậu ấy tự ý đi đăng ký nhập ngũ mà không báo với gia đình. Sau này trong đơn vị biết được cậu ấy có quan hệ với đoàn trưởng Lăng, cũng thông báo lại, nhưng đoàn trưởng không nói gì, bảo cứ xử lý theo quy định, thế là cậu ấy được phân sang đơn vị khác.”

Nghe xong đầu đuôi, Ninh Ngọc cảm thán: “Chắc gia đình chị Lăng không muốn cậu ấy nhập ngũ, nhất là giờ lại còn bị thương, bảo sao tâm trạng chị ấy không tốt.”

“Chị, nếu em muốn nhập ngũ, chị có ủng hộ không?” Ninh Khải vốn im lặng bỗng lên tiếng.

Ninh Ngọc giật mình quay sang nhìn em trai: “Em nói thật à?”

Ninh Khải thấy chị hoảng hốt thì nhún vai, nói: “Em chỉ hỏi thử thôi.”

Sau đó, ba người không ai nói gì nữa.

Tối đến, khi nằm trên giường, Ninh Ngọc trằn trọc suy nghĩ mãi.

Ninh Khải sẽ không vô cớ hỏi như vậy, chắc chắn trong lòng đã có ý định này.

Em trai có chí hướng, muốn trở thành người bảo vệ đất nước, lẽ ra cô nên ủng hộ, nhưng mới mấy hôm trước Ninh Ngọc vừa tận mắt chứng kiến đi lính nguy hiểm đến thế nào.

Kiếp trước vì sự ích kỷ của cô mà em trai què chân, sống cô đơn cả đời.

Chẳng lẽ kiếp này lại phải chứng kiến em trai bước vào nguy hiểm sao?

Ninh Ngọc rất muốn nói rằng cô không cho phép, nhưng nếu đó là ý muốn của em trai, cô làm sao ngăn cản được.

Ninh Ngọc trở mình, vẫn không nghĩ ra nên làm thế nào.

“Đang nghĩ về Tiểu Khải à?” Tần Húc Đông lên bên tai khiến Ninh Ngọc giật mình.

“Anh chưa ngủ sao?” Cô thở gấp vài hơi rồi hỏi.

“Em không muốn Tiểu Khải nhập ngũ à?” Tần Húc Đông lại hỏi.

Ninh Ngọc mở mắt nhìn trần nhà, thở dài: “Em không biết nên làm sao, sợ em nó gặp nguy hiểm, nhưng cũng không muốn can thiệp vào nguyện vọng của nó.”

Tần Húc Đông bỗng nắm tay cô dưới chăn, khẽ cười: “Vậy còn anh, em không sợ anh gặp nguy hiểm à?”

Ninh Ngọc buột miệng nói: “Anh thì khác.”

Bình Luận (0)
Comment