Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 43

81.

Tần Húc Đông hỏi: “Khác chỗ nào?”

Anh sẽ không sao, thậm chí còn có thể lập chiến công, từng bước thăng tiến.

Ninh Ngọc nghĩ vậy trong lòng, nhưng không thể nói ra.

“Lúc em lấy anh, anh đã nhập ngũ rồi, có lo cũng không làm được gì, chỉ có thể tự mình nuốt lo lắng vào trong. Một mình anh là em đã đủ lo rồi, nếu thêm một người nữa, em sợ em không chịu nổi.”

Tần Húc Đông thật ra không phản đối việc em vợ có ý định nhập ngũ, nhưng nếu vợ không đồng ý thì anh cũng sẽ phản đối.

Lúc anh định nói mình ủng hộ cô thì Ninh Ngọc đã nghĩ thông suốt.

“Thôi, em không can thiệp nữa. Tiểu Khải từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, nếu sau này nó suy nghĩ kỹ mà vẫn muốn nhập ngũ, em sẽ ủng hộ.”

Tần Húc Đông dang tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô.

“Vợ à, em thật tốt.”

Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Ninh Ngọc lại mơ hồ hiện lên cái tên nam trí thức ấy. Họ “Lai” khá hiếm, cô rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ…

Sáng hôm sau, Ninh Khải cứ nghĩ chị gái sẽ nói điều gì đó với mình, nhưng Ninh Ngọc vẫn như mọi ngày, tiếp tục đưa cậu đi dạo đây đó.

Về đến nhà, Ninh Khải nhịn không nổi nữa, hỏi: “Chị, chị không có gì muốn nói à?”

Ninh Ngọc liếc cậu một cái: “Nói gì?”

Ninh Khải gãi đầu: “Chuyện em muốn nhập ngũ ấy.”

Ninh Ngọc không trêu cậu nữa, quay người lại, nghiêm túc nói: “Em sắp trưởng thành rồi, đã có khả năng tự suy nghĩ. Tương lai là của em, chị không nói nhiều. Chị chỉ có một yêu cầu: hai năm tới em cứ tập trung học, học xong cấp ba rồi hãy quyết định có nhập ngũ hay không.”

“Được ạ, thật ra em cũng chưa nghĩ thông suốt, chỉ là sau khi đến đây bị không khí trong quân đội ảnh hưởng nên nảy ra suy nghĩ đó. Chị yên tâm, về nhà em sẽ chăm chỉ học. Chị em là học sinh cấp ba, em không thể kém hơn chị được!”

Thấy em trai nói có vẻ đã suy nghĩ kỹ, Ninh Ngọc cũng yên tâm hơn.

Cô liền lấy sách giáo khoa cấp ba ra đặt lên bàn: “Chơi mấy ngày rồi, đừng để học hành tụt dốc, nếu rảnh thì đọc sách đi, có thể học trước chương trình kỳ sau.”

Lúc chuẩn bị đóng ngăn kéo, ánh mắt Ninh Ngọc vô tình lướt qua quyển sách giáo khoa tiểu học mà cô mua ở trạm thu mua phế liệu trước đó, bỗng nhiên cô bừng tỉnh, nhớ ra đã thấy cái tên “Lai Văn Hiên” ở đâu rồi!

Cô lấy quyển sách ra, lật trang đầu tiên, bên trên có ba chữ xiêu vẹo: Lai Văn Hiên!

Xét thấy họ “Lai” khá hiếm ở quê cô, lại trùng tên, Ninh Ngọc rất nghi ngờ chủ nhân quyển sách chính là chàng thanh niên trí thức kia.

Nghĩ đến tờ thư pháp kẹp trong sách, Ninh Ngọc liền hỏi: “Tiểu Khải, em có biết gì về hoàn cảnh gia đình anh trí thức họ Lai không?”

“Lai Văn Hiên?” Ninh Khải rất ngạc nhiên: “Sao chị lại hỏi về anh ấy?”

“Chị có việc cần biết một chút.”

Ninh Khải nhìn chị nghiêm túc rồi chậm rãi nói: “Em thật sự biết một chút.”

“Đừng vòng vo nữa, mau nói đi.”

“Nhưng chị không được kể chuyện này cho ai.”

Thấy Ninh Khải nghiêm túc như vậy, Ninh Ngọc càng thêm tò mò.

“Được rồi, được rồi, chị thề ngoài em ra chị không nói với ai hết, mau nói đi.”

Lúc này, Ninh Khải mới bắt đầu kể.

“Chị cũng biết em hay đến nhà anh ấy nhờ học mà, có lần em về trễ, lúc tìm anh ấy thì đi ngang qua chuồng trâu, thấy anh ấy đang lén đưa đồ ăn cho ai đó trong đó. Sau bị anh phát hiện, anh bảo là ông nội anh ấy bị giam trong đó. Ông nội từng là giáo sư lịch sử ở đại học tỉnh, nhưng bị tố cáo là phần tử trí thức, nhà tan cửa nát, ông bị đày đi vùng sâu. Sau đó, khi anh ấy lén đem đồ ăn, em cũng giúp canh chừng.”

Ninh Ngọc gật đầu: “Em làm vậy là đúng. Người ta chịu khổ oan, dù mình không giúp được nhiều, giúp được chút nào hay chút đó.”

Như vậy càng khiến Ninh Ngọc chắc chắn quyển sách này là của Lai Văn Hiên. Chữ viết bằng bút lông kia không phải người thường có thể viết được. Nếu là người lớn tuổi từng bị đày thì rất có khả năng.

Ninh Ngọc không biết bức thư pháp đó là do người thân Lai Văn Hiên viết hay là tác phẩm của một danh gia mà họ sưu tầm, nhưng dù thế nào, cô cũng quyết định phải trả lại món đồ cho chủ nhân.

82.

Ninh Ngọc đặt cuốn sách trước mặt Ninh Khải, nói:

“Em mang cuốn sách giáo khoa này về, tìm cơ hội đưa riêng cho Lai Văn Hiên. Xác nhận đây đúng là sách của anh ấy thì trả lại.”

Ninh Khải nhận lấy, lật xem, thấy tên trên trang đầu thì sững lại, hỏi:

“Chị, sao chị lại có sách của Lai Văn Hiên vậy?”

Ninh Ngọc không giấu diếm, thẳng thắn nói:

“Lần trước chị mua ở trạm phế liệu trong trấn, trong sách có kẹp một tờ giấy viết thư pháp.”

Nghe vậy, Ninh Khải lật ra xem, mở tờ giấy tuyên ra nhìn, không nhịn được mà khen:

“Chữ đẹp thật đấy!”

Ninh Ngọc cũng đồng ý, nói:

“Chị nghi đây là đồ của ông nội Lai Văn Hiên, nên em đừng vội đưa anh ấy, cứ dò hỏi vài câu, xác nhận đúng sách của người ta rồi hẵng trả.”

Ninh Khải gật đầu thật mạnh:

“ Chị yên tâm, em hiểu mà.”

Ninh Khải lại ở đơn vị thêm một ngày, hôm sau chuẩn bị lên đường về nhà.

Những ngày này Ninh Khải ngủ ở phòng chứa đồ bên cạnh, giường cùng chăn đệm là Tần Húc Đông mượn từ người khác.

Dù phòng hơi chật, giường cũng nhỏ, nhưng Ninh Khải vẫn rất lưu luyến.

Lần này đi rồi, không biết bao giờ mới gặp lại chị gái.

Lúc đến mang hai túi lớn, lúc đi cũng chẳng nhẹ hơn là bao.

Sau khi đan xong áo len cho Tần Húc Đông, Ninh Ngọc lại đan thêm áo gile len cho bốn người lớn trong nhà.

Vì không kịp thời gian, nên chị đan cho Ninh Khải một đôi găng tay hở ngón để cậu vẫn có thể viết khi đeo.

Còn về Tần Nguyệt, Ninh Ngọc chọn cách phớt lờ.

Dù Tần Nguyệt có bị Tôn Lệ Lệ xúi giục đi chăng nữa, thì cô ta cũng đã từng có ý xấu, Ninh Ngọc không rộng lượng đến mức “lấy đức báo oán.”

Tần Húc Đông thấy Ninh Ngọc chuẩn bị đủ thứ cho Ninh Khải mà không chuẩn bị gì cho Tần Nguyệt, cũng không nói gì.

Dù Tần Nguyệt là em gái anh, nhưng Ninh Ngọc là vợ anh, anh không thể để vợ mình phải chịu ấm ức vì em gái.

Hôm đó, Tần Húc Đông được nghỉ phép, viết đơn báo cáo, cùng Ninh Ngọc tiễn Ninh Khải ra ga tàu.

Nhìn bóng tàu hỏa màu xanh xa dần, lần này Ninh Ngọc không thấy buồn, vì cô biết chậm nhất là cuối năm sau mình sẽ được về làng Hồng Nhật.

Bình Luận (0)
Comment