83.
Tết ở đơn vị vẫn rất náo nhiệt, mọi người cùng nhau gói bánh chẻo, ăn xong còn được xem diễn văn nghệ.
Nhìn các cô gái đoàn văn công biểu diễn trên sân khấu, trong đầu Ninh Ngọc chợt thoáng hiện hình ảnh Hồ Hà Hoa.
Nghe mấy chị em đan len chung kể, sau khi Hồ Hà Hoa rời đi, cô gái trong đoàn văn công và bạn trai cô ta cuối cùng cũng chia tay, người đàn ông đó không hiểu bị “bỏ bùa” gì mà lại muốn về quê tìm Hồ Hà Hoa.
Nói đến đây, mấy chị em lắc đầu, đều nói đã nhìn nhầm Hồ Hà Hoa, nhất là Vương Ánh Hồng, mắng suốt nửa tiếng không ngừng.
Nhưng Hồ Hà Hoa thế nào thì Ninh Ngọc chẳng quan tâm, qua Tết học thêm một tháng nữa là cô giáo Trương sẽ quay lại, đến lúc đó cô có thể toàn tâm toàn ý chuẩn bị ôn thi.
Mùa đông qua, mùa xuân tới, hai cành cây lê, đào mà năm ngoái trồng trong sân giờ đã đ.â.m chồi, cao ngang thắt lưng Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc càng chăm chút hơn, mong chờ hai cây sớm tỏa bóng mát, mùa hè có thể ngồi nghỉ dưới gốc, mùa thu hái lê ngọt.
Cô giáo Trương ra tháng muộn hơn dự tính của Ninh Ngọc, mãi đầu tháng 3 mới gặp được.
Dù mới ra tháng, cô giáo Trương vẫn không béo, dáng người mảnh mai, thanh tú.
Chẳng trách gia đình cô Trương giữ chặt như vậy, Ninh Ngọc nghĩ thầm.
84.
Lăng Lan có chút ngại ngùng. Tuy ngay từ đầu đã nói rõ là để Ninh Ngọc dạy thay mấy tháng, nhưng biểu hiện của Ninh Ngọc thời gian này Lăng Lan đều nhìn thấy, với năng lực đó hoàn toàn xứng làm giáo viên tiểu học chính thức.
Nhưng trường tiểu học trong đơn vị chỉ có bấy nhiêu học sinh, vị trí giáo viên cũng có hạn.
Lăng Lan cũng không tiện ép sắp xếp thêm một vị trí cho Ninh Ngọc.
Ngược lại, Ninh Ngọc thấy rõ sự lưỡng lự của Lăng Lan, mỉm cười nói:
“Cô Trương cuối cùng cũng quay lại, em đợi ngày này lâu rồi. Dạy học đâu phải việc dễ dàng gì, mấy tháng nay ngày nào em cũng căng thẳng, sợ nói sai mà làm hỏng tương lai lũ trẻ.”
Qua lời giới thiệu của Lăng Lan, cô Trương biết Ninh Ngọc là người đã dạy thay mình, dịu dàng mỉm cười:
“Cô Ninh khiêm tốn rồi, tôi nghe mọi người khen cô dạy rất tốt, cảm ơn cô nhiều lắm.”
Ninh Ngọc xua tay:
“Khách sáo rồi, em giao lại tiến độ dạy học cho chị nhé?”
Cô Trương tất nhiên đồng ý.
Sau khi bàn giao xong, Ninh Ngọc đến văn phòng tìm Lăng Lan.
“Chị Lăng, cảm ơn chị đã chăm sóc em thời gian qua, lát nữa em chào bọn nhỏ rồi về luôn.”
Lăng Lan vẫn có chút tiếc nuối, cô thật lòng mong Ninh Ngọc có thể ở lại, nhưng đâu thể vì cô mà đuổi cô Trương đi.
Ninh Ngọc lại trấn an:
“Chị Lăng, em không sao thật mà, em vốn không định làm giáo viên lâu dài đâu, chị đừng lo em buồn.”
Lăng Lan không biết có nên tin không, chỉ đành tiếc nuối tiễn cô ra khỏi văn phòng, cùng cô ra sân trường tạm biệt lũ trẻ.
Nhìn lũ học trò lưu luyến tiễn biệt cô Ninh mà chúng gắn bó suốt mấy tháng, Lăng Lan càng thêm không nỡ.
Có lúc cô thậm chí còn nghĩ đến việc điều chỉnh lịch dạy của tất cả giáo viên, để cố kiếm cho Ninh Ngọc một vị trí.
Nhưng rồi ý nghĩ ấy chỉ dừng lại ở “nghĩ.”
Cuối cùng, Lăng Lan chỉ có thể đứng trước cổng trường, nhìn theo bóng dáng Ninh Ngọc xa dần.
Không còn gánh nặng dạy học, Ninh Ngọc có thêm nhiều thời gian, mỗi ngày ở nhà ôn tập, dọn dẹp vườn.
Thời tiết ấm lên, Ninh Ngọc gieo không ít hạt giống rau trong vườn, giờ đây đã bắt đầu nhú mầm, cả sân ngập màu xanh non, nhìn là thấy vui mắt.
Nói đến chuyện trồng rau thì không thể không nhắc đến bà chị hàng xóm Ngưu Thúy Hoa được.
Ngưu Thúy Hoa là vợ của Mã doanh trưởng, hai người họ kết hôn khi còn ở quê, hoàn cảnh khá giống vợ chồng Ninh Ngọc, cưới chưa bao lâu thì Mã doanh trưởng nhập ngũ.
Điều khác biệt là, Mã doanh trưởng từ một tân binh trở thành doanh trưởng mất mười năm.
Nghĩa là, Ngưu Thúy Hoa đã chăm sóc bố mẹ chồng suốt mười năm mới được theo chồng đến đơn vị.
Đứa con trai lớn của chị ta là kết quả sau sáu năm hôn nhân, trước đó, chị ta bị mẹ chồng chê bai vì không sinh được con.
Ngưu Thúy Hoa rất oan ức, chồng cả năm chẳng về lấy một lần, một mình chị ta thì làm được gì?
Nhưng vì mẹ chồng dữ dằn, nhà mẹ đẻ cũng không thể trông cậy, nên Ngưu Thúy Hoa đành ấm ức nhẫn nhịn.
Vì thế, khi nghe tin có thể theo chồng, Ngưu Thúy Hoa chẳng màng cuộc sống theo quân có khổ hay không, lập tức dọn đồ mang con trai đi.
Năm đầu đến đơn vị, Ngưu Thúy Hoa sống không dễ dàng.
Nhiều năm ở quê bị mẹ chồng hành hạ, gương mặt hai mươi mấy tuổi đã đầy nếp nhăn, lại ít học, không nói được tiếng phổ thông, sống rụt rè trong khu gia đình quân đội.
Nhờ Mã doanh trưởng nhờ hàng xóm Chu Vân dạy chị ta nói tiếng phổ thông.
Chẳng bao lâu sau, Ngưu Thúy Hoa lại mang thai.
Kể từ lúc đó, tính cách của Ngưu Thúy Hoa hoàn toàn thay đổi.
Không những không còn rụt rè khi nói chuyện, mà còn trở nên sắc sảo, đanh đá.
Chị ta tâng bốc những người có xuất thân tốt, còn đối với những người xuất thân từ nông thôn thì lại tỏ thái độ lạnh nhạt.
Nhìn thấy những người vợ quân nhân có gia cảnh bình thường nhưng thích ăn diện, chị ta càng hay nói xấu sau lưng họ.
84.
Từ sau chuyện đó, Chu Vân, người từng rất giúp đỡ Ngưu Thúy Hoa cũng bắt đầu xa cách với chị ta.
Ban đầu Ngưu Thúy Hoa còn muốn níu kéo một chút, dù sao Chu Vân cũng là người đầu tiên giơ tay giúp chị ta khi mới đến đơn vị. Nhưng cuối cùng, hai người vốn không cùng chí hướng.
Chu Vân không chịu nổi kiểu ‘tham phú phụ bần’ của Ngưu Thúy Hoa, còn Ngưu Thúy Hoa thì bực bội với những lời góp ý của Chu Vân. Mối quan hệ giữa họ hoàn toàn rạn nứt khi chồng Chu Vân được thăng làm doanh trưởng.
Rõ ràng hai người cùng tuổi, nhưng tại sao Chu Vân lại trông trẻ hơn chị ta, chồng cũng giỏi giang hơn? Sự ghen tị bùng nổ trong lòng Ngưu Thúy Hoa khiến chị ta tức tối mắng chửi Chu Vân, nói ra hết mọi bất mãn.
Từ đó, hai người hoàn toàn trở mặt.
Dù Ngưu Thúy Hoa có ghen tị đến đâu thì chồng Chu Vân vẫn thăng tiến nhanh hơn.
Mã liên trưởng chẳng mấy chốc cũng được lên làm Mã doanh trưởng, hai nhà lại thành hàng xóm.
Nhưng chưa kịp để Thúy Hoa đắc ý bao lâu, thì chồng Chu Vân lại được thăng làm đoàn trưởng.
Lúc đó Ngưu Thúy Hoa tức đến mức nổi mấy cái mụn trong miệng, càng thêm căm ghét Chu Vân, cảm thấy chị ấy đúng là “khắc tinh” đời mình.
Oán thù giữa hai người kéo dài mấy năm trời.
Nói gì thì nói, Mã doanh trưởng cũng có năng lực, sau Tết năm ấy, trong đội đã có ý định thăng chức cho anh ấy, việc gần như đã chắc chắn, chỉ thiếu một bước cuối. Ai ngờ sự việc đột nhiên chuyển biến.
Mã doanh trưởng bị tố cáo vì vợ có tác phong không đứng đắn.
Người tố cáo chính là cô gái đoàn văn công từng bị Hồ Hà Hoa cướp mất bạn trai!
Hóa ra công việc trong đoàn văn công của Hồ Hà Hoa là do Ngưu Thúy Hoa sắp xếp, mà lý do Thúy Hoa chịu giúp là vì cô ta đã nhận tiền từ Hà Hoa.
Tất nhiên, chuyện này Ngưu Thúy Hoa giấu chồng, nhưng cuối cùng Mã doanh trưởng vẫn bị ảnh hưởng. Dù ủy ban không trách cứ gì nhiều, chỉ bảo anh ấy quản vợ cho tốt, nhưng chuyện thăng chức lần này thì coi như đổ sông đổ bể.
Ngưu Thúy Hoa lần này đúng là tiền mất tật mang, về nhà còn bị chồng mắng.
Còn Ninh Ngọc thì nhờ vậy được yên ổn một chút, dạo này ít thấy gương mặt cau có của Ngưu Thúy Hoa, cũng ít nghe chị ta đứng sau tường sân nói bóng gió người khác.
Sau mấy trận mưa kéo dài, trời cuối cùng cũng quang đãng trở lại, thời gian đã bước vào tháng Bảy năm 1977.
Thời tiết đã rất nóng, hai cây ăn quả trong sân cũng cao lên không ít.
Hôm đó, Ninh Ngọc đang ở trong nhà cắt vải, định may cho Tần Húc Đông một chiếc áo thun ba lỗ cùng một đôi găng tay chống nắng.
Thời tiết nắng nóng, mỗi ngày Húc Đông về đều mồ hôi đầm đìa, quần áo giặt khô không biết bao nhiêu lần.
Ninh Ngọc nhìn thấy xót chồng, cũng không ngăn được anh ấy, chỉ có thể may thêm vài cái áo lót để chồng thay đổi.
Máy may để ở quê, nên tất cả quần áo Ninh Ngọc may trong đơn vị đều là may tay. Làm được một lúc, cô mới thắt nút cuối cùng, rồi cắn đứt chỉ.
Đúng lúc đó, cổng sân vang lên tiếng gõ cửa.
Ninh Ngọc ra mở cửa thì thấy người tới là Tiểu Thẩm.
“Chị dâu, có thư gửi cho chị, là từ quê nhà gửi tới.”
Ninh Ngọc nhận thư, thấy chỗ người gửi ghi là Ninh Khải, cô nhận thư nhưng không vội mở, mà mời Tiểu Thẩm vào nhà uống nước.
Nhưng Tiểu Thẩm chỉ để lại một câu “không cần đâu” rồi chạy mất.
Ninh Ngọc bật cười lắc đầu, cầm thư vào nhà, chậm rãi mở ra đọc.
Phần đầu thư cũng như thường lệ, nói về tình hình gia đình.
Nhưng nửa sau, Ninh Khải nhắc đến một việc khiến Ninh Ngọc bất chợt ngồi bật dậy.
Trong thư, Ninh Khải nói các trí thức già trong trại lao cải (“chuồng bò”) đang dần được minh oan, sắp được trở lại thành phố rồi.
Kiếp trước Ninh Ngọc bỏ trốn ra ngoài, chỉ biết tin tức khôi phục kỳ thi đại học sẽ được công bố vào tháng 10 năm đó, nhưng không ngờ hóa ra tín hiệu liên quan đã xuất hiện từ sớm.