Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 46

87.

Ninh Ngọc theo Ninh Khải về nhà họ Ninh, chào hỏi cha mẹ Ninh xong thì nói chuyện một lát rồi đi sang nhà họ Tần.

Dạo này không có nhiều việc đồng áng, nên cha mẹ Tần cũng đã nghỉ làm công trường trở về nhà sớm.

Thấy Ninh Ngọc đến, hai ông bà cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Sau khi tiễn Ninh Ngọc lên tàu, Tần Húc Đông liền gọi điện về làng báo tin cho cha mẹ rằng Ninh Ngọc sẽ về để tham gia kỳ thi đại học.

Hai ông bà thật ra không mấy hiểu vì sao con dâu lại nhất định phải thi đại học, vợ chồng trẻ sống trong quân đội cũng tốt rồi, cứ thế sống yên ổn, sinh vài đứa con chẳng phải tốt hơn sao?

Nhưng con trai đã không phản đối thì cha mẹ chồng như họ cũng không tiện xen vào.

Hơn nữa, sinh viên đại học là một vinh dự to lớn, nếu con dâu thi đậu đại học, nhà họ Tần cũng nở mày nở mặt chẳng phải sao?

Hai ông bà suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng cũng kìm nén lo lắng trong lòng, bắt đầu mong đợi trong nhà sẽ có thêm một cô con dâu là sinh viên đại học.

“Tiểu Ngọc, về rồi à? Trên đường có mệt không? Đói chưa, ăn cơm chưa? Trong nồi còn cơm đấy, mẹ lấy cho con ăn nhé.” Mẹ Tần lâu rồi không gặp con dâu, quan tâm hỏi han.

Ninh Ngọc vội đỡ mẹ Tần rồi đáp: “Không cần đâu mẹ, con đã ăn trên tàu rồi, giờ chưa đói, mẹ ngồi đi, để con kể cho mẹ nghe chuyện ở đơn vị.”

Nghe vậy mẹ Tần liền hào hứng, hối thúc cha Tần: “Ông già, ngồi đi, tôi với ông cùng nghe một chút.”

Tiếp đó Ninh Ngọc kể cho cha mẹ chồng nghe vài chuyện thú vị xảy ra ở đơn vị.

Hai ông bà biết vợ chồng con trai sống tốt thì cũng yên tâm.

Sau khi biết tin tức của con trai, mẹ Tần cuối cùng cũng hỏi đến chuyện thi đại học của Ninh Ngọc.

“Tiểu Ngọc, Húc Đông gọi điện bảo con định thi đại học thật à?”

Ninh Ngọc gật đầu: “Vâng mẹ, con muốn học đại học.”

Việc Ninh Ngọc kiên quyết thi đại học phần nhiều là do không cam lòng ở kiếp trước.

Cô hiểu rõ bằng cấp quan trọng thế nào trong tương lai. Những sinh viên đại học trong vài khóa đầu sau khi khôi phục kỳ thi đều có cuộc sống khá tốt. Ít nhất là đến trước khi Ninh Ngọc sống lại, sinh viên đại học vẫn rất được trọng dụng.

Bây giờ Ninh Ngọc có cơ hội và năng lực, tại sao không thử?

Thấy ánh mắt kiên định của con dâu, cha mẹ Tần nuốt lời định nói vào bụng, cuối cùng đều khuyên cô đừng áp lực, cứ ở nhà mà ôn tập thật tốt.

Ninh Ngọc rất cảm kích sự thấu hiểu của cha mẹ chồng, nên học càng chăm chỉ hơn.

Tối hôm đó, Tần Nguyệt trở về.

Mẹ Tần đã kể cho Ninh Ngọc nghe Tần Nguyệt đã có người yêu ở thị trấn. Cậu trai tuy không đẹp trai nhưng tính tình thật thà chất phác, hai ông bà rất hài lòng.

Tần Nguyệt vừa xem phim ở thị trấn về thì thấy Ninh Ngọc đang ở nhà, thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng ngoan ngoãn gọi: “Chị dâu.”

Ninh Ngọc thấy Tần Nguyệt thay đổi nhiều như vậy cũng khá bất ngờ, không nghĩ cô ấy lại thay đổi nhiều đến thế.

Người yêu của Tần Nguyệt đi cùng cô ấy về nhà, vốn định đưa Tần Nguyệt về chào hỏi rồi về luôn. Nhưng thấy nhà họ Tần có một người lạ, Tần Nguyệt lại gọi cô ấy là chị dâu, đoán được thân phận của Ninh Ngọc nên không vội về.

Mẹ Tần cười tươi giới thiệu hai người.

“Tiểu Ngọc, đây là bạn trai của Tiểu Nguyệt, Tiểu Quách, làm ở nhà máy cơ khí thị trấn.”

“Tiểu Quách, đây là chị dâu của Tiểu Nguyệt, Ninh Ngọc, trước ở đơn vị với Húc Đông, mới về hôm nay.”

Tiểu Quách quả đúng như lời mẹ Tần nói, là một chàng trai thật thà lễ phép.

Cậu ấy lễ phép chào hỏi: “Chào chị dâu, em là bạn trai của Tiểu Nguyệt.”

Ninh Ngọc mỉm cười đáp lại: “Chào em, vào ăn cơm cùng cả nhà nhé?”

Tiểu Quách xua tay: “Không cần đâu, muộn rồi, em về trước, hôm khác em lại đến thăm.”

Mẹ Tần phụ họa: “Được, Tiểu Quách cứ về trước đi, trời tối rồi, đạp xe nhớ cẩn thận đấy.”

Tiểu Quách chào từng người rồi nói với Tần Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, anh về đây, cuối tuần sau lại đến đón em.”

Tần Nguyệt mỉm cười: “Đi đường cẩn thận nhé.”

88.

Ăn cơm xong, Ninh Ngọc về phòng nghỉ ngơi, chưa đọc sách được bao lâu thì nghe tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra thì thấy người gõ là Tần Nguyệt.

“Có chuyện gì sao?” Vẻ mặt Ninh Ngọc không biểu lộ gì, khiến người ta khó đoán tâm trạng cô ấy.

Tần Nguyệt như thể hạ quyết tâm rất lớn, hít sâu một hơi rồi cúi đầu 90 độ: “Chị dâu, em xin lỗi.”

Cô ấy ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Trước kia là em ngu dại, bị Tôn Lệ Lệ và Tống Tri Huy lừa, ăn nói không phải với chị, còn suýt nữa hại chị… Tóm lại, em sai rồi.”

Ninh Ngọc nhìn Tần Nguyệt chằm chằm. Tuy cô ấy đã từng làm nhiều chuyện ngốc nghếch, nhưng chưa gây ra tổn thương thực sự nào cho cô. Huống hồ gì, cô ấy là em gái của Tần Húc Đông, hai người cũng không thể mãi mãi không qua lại.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Ninh Ngọc nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Chị biết rồi.”

Cô không thích Tần Nguyệt trước kia, nhưng bỏ qua là vì nể mặt Tần gia.

Nếu Tần Nguyệt thật lòng hối cải, thì vẫn còn rất nhiều thời gian để chứng minh, tha thứ không cần gấp gáp.

Tần Nguyệt hiểu được thái độ của Ninh Ngọc, không tức giận cũng không nản chí, sau khi xin lỗi thêm một lần nữa thì quay người rời đi.

Những ngày sau đó, cuộc sống của Ninh Ngọc rất yên bình.

Người nhà họ Tần muốn cô yên tâm ôn tập nên không để cô làm gì cả, mẹ Ninh còn hay nấu mấy món ngon cho cô ăn.

Mấy ngày này Ninh Khải cũng không đến trường, ở nhà ôn tập, có chỗ nào không hiểu thì hỏi Ninh Ngọc hoặc đến tìm Lai Văn Hiên.

Lai Văn Hiên có gặp Ninh Ngọc một lần để cảm ơn vì cô đã trả lại bức thư pháp.

Bức thư pháp đó không phải do ông nội anh ấy viết mà là một trong những món đồ quý nhất trong bộ sưu tập của ông.

Năm đó, khi không còn cách nào khác, ông nội từng giấu nó trong sách vở của cháu trai, mong có thể tránh được tai họa.

Không ngờ bị tịch thu gia sản, mọi đồ đạc trong nhà đều bị bán sạch.

May mà ông trời không tuyệt đường người, mười năm sau, ông lão lại cầm được món bảo vật của mình, nghe Lai Văn Hiên kể lại, hôm đó ông lão nhìn bức thư pháp mà rưng rưng nước mắt.

Vài tháng trước, ông nội Lai được đón đi nơi khác, Lai Văn Hiên không theo cùng vì muốn tự thi đậu rồi về sau, ông nội đành để anh ấy ở lại. Trước khi đi còn dặn nhất định phải cảm ơn Ninh Ngọc.

Thấm thoắt nửa tháng trôi qua, kỳ thi đại học đã tới gần.

Lịch thi đã được thông báo vài hôm trước, địa điểm thi của Ninh Ngọc là trường trung học Nhất Trung, trường cấp ba cũ của cô. Ninh Khải và Lai Văn Hiên thì thi ở nơi khác.

Kỳ thi kéo dài hai ngày, cả ba đều thi khối tự nhiên, nên nội dung thi giống nhau.

Nhưng sau khi thi xong, không ai nhắc đến đề thi ngày hôm đó, chỉ về ăn no rồi đi ngủ.

Lai Văn Hiên không vội quay lại tỉnh thành, anh ấy muốn ở lại làng Hồng Nhật để đợi nhận thông báo trúng tuyển rồi mới về.

Thế nên cậu và Ninh Khải quấn quýt chơi với nhau mấy ngày liền.

Thấy em trai và bạn thân chơi vui vẻ, Ninh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, khung cảnh ấy thật đẹp…

Sau khi thi xong và nộp nguyện vọng, chỉ vài ngày sau, Ninh Ngọc đã lên đường trở lại đơn vị. Tới ga tàu thì Tiểu Thẩm đến đón cô.

Vừa bước chân vào sân doanh trại, Tần Húc Đông cũng vừa huấn luyện xong quay về.

Ninh Ngọc vừa đặt hành lý xuống đã bị anh ôm chặt vào lòng.

Một mùi hương quen thuộc da diết bao quanh chóp mũi.

Ninh Ngọc chợt cảm thấy hối hận, mới rời đi có một tháng mà đã nhớ anh đến vậy. Nếu sau này thật sự đi học đại học thì phải làm sao đây?

Tần Húc Đông rõ ràng cũng rất nhớ cô, ôm chặt không buông.

Hai người ôm nhau thật lâu mới từ từ buông ra.

Bình Luận (0)
Comment