Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 47

89.

Tần Húc Đông không hỏi Ninh Ngọc thi thế nào, chỉ ôm cô một lúc rồi lại quay về huấn luyện.

Ninh Ngọc ổn định lại tâm trạng, lấy thịt xông khói cùng dưa muối mang từ nhà ra, chia thành mấy phần mang đi cho mấy người quen trong khu nhà quân đội.

Lúc cô đi qua, đúng lúc mọi người đang tụ tập dưới lầu tám chuyện phiếm.

Chu Vân là người mắt tinh nhất, vừa thấy Ninh Ngọc liền vui vẻ gọi:

“Tiểu Ngọc về rồi à!”

Lập tức những người khác cũng ngừng đề tài đang nói dở, tập trung chú ý vào Ninh Ngọc.

Một chị dâu nói:

“Tiểu Ngọc, em thi đại học mà không nói với tụi chị một tiếng à?”

Một chị dâu khác tiếp lời:

“Đúng đó, tụi chị còn có thể cổ vũ tinh thần cho em nữa chứ.”

Ninh Ngọc nháy mắt cười nói:

“Ban đầu tính chờ có điểm rồi mới nói, nếu lỡ thi rớt thì cứ bảo là về quê thăm nhà thôi. Giờ thì hay rồi, chắc bị mất mặt trước các chị dâu rồi, chỉ còn cách lấy đồ ăn để bịt miệng mọi người thôi.”

Vừa nói, Ninh Ngọc vừa mang đồ ăn ra chia cho mọi người.

Mấy chị quân tẩu nhận đồ, ai nấy đều mỉm cười rạng rỡ.

Chu Vân nhìn Ninh Ngọc một cái, trong lòng có chút giận vì cô nàng này giấu cả mình luôn, nhưng miệng vẫn nói:

“Xem em nói kìa, dù có đậu hay không, chỉ cần em dám thi đại học thôi là chị đã phục em sát đất rồi.”

Mọi người xung quanh đều đồng tình với câu này.

Ở đây, đa phần các cô vợ bộ đội đều từ nông thôn hoặc thị trấn nhỏ lên, rất hiếm người học đến cấp ba. Vì vậy họ luôn kính trọng những người học hành giỏi giang. Nếu Ninh Ngọc thật sự đậu đại học thì đúng là niềm tự hào, cả nhóm quân tẩu cũng được thơm lây.

Thời gian chờ đợi luôn trôi thật chậm. Trên ruộng đồng, nông trường, trong khu tập thể, biết bao người đang ngóng trông một lá thư.

Một tháng sau, tin tức trúng tuyển bắt đầu lần lượt gửi đến.

Hai ngày gần đây, Ninh Ngọc thường xuyên đến phòng làm việc của đơn vị, người trực điện thoại biết cô đang đợi tin từ quê nên không để bụng, còn bảo cô mang ghế đến ngồi.

Hôm đó, điện thoại lại reo lên. Tim Ninh Ngọc bỗng thắt lại, cô linh cảm đó là cuộc gọi dành cho mình.

Quả nhiên, người trực điện thoại chỉ mới nghe vài câu đã gọi cô đến nghe.

Là Ninh Khải gọi từ đội sản xuất.

“Chị ơi! Chị đậu đại học rồi! Là thủ khoa của huyện mình luôn đó! Cán bộ huyện không biết chị ở đơn vị nên đã cử người về phỏng vấn, nói chị là người đứng đầu huyện lần này! Chị giỏi quá!”

Dù đã cảm thấy mình thi cũng ổn, nhưng không ngờ lại đứng đầu cả huyện, tim Ninh Ngọc đập loạn. Cô đặt tay lên ngực, cố giữ bình tĩnh nhưng không được.

Lần này thật sự khác rồi…

Cô đã thay đổi vận mệnh u ám của đời mình rồi.

Ninh Ngọc và Tần Húc Đông sống hạnh phúc, cô lại còn thi đậu đại học, người nhà cũng khỏe mạnh.

Nghĩ đến đây, cô vội hỏi:

“Em thì sao? Có điểm chưa?”

Giọng Ninh Khải tràn ngập vui mừng:

“Em cũng đậu rồi! Được Đại học Y dược tuyển thẳng! Sau này em sẽ làm quân y trong đơn vị. Chị ơi, biết đâu đến lúc đó chị em mình còn được làm việc cùng nhau nữa.”

Ninh Ngọc mỉm cười nói:

“Được, chị chờ em.”

“À đúng rồi, Lai Văn Hiên cũng đậu Đại học ở tỉnh, anh ấy nói sẽ về nhà ngay khi nhận được giấy báo, biết đâu kịp về ăn Tết với mọi người.”

“Vậy thì tốt rồi, nhà họ Lai cũng xem như khổ tận cam lai.”

Ninh Khải bên kia đầu dây gật đầu mạnh:

“Thật sự là quá tốt rồi.”

“Được rồi, Tiểu Khải, em giúp chị nói với mấy người phỏng vấn rằng bảo cha mẹ đãi mọi người dùng bữa, còn phỏng vấn thì thôi.”

Ninh Khải hơi tiếc nuối:

“Được lên báo huyện mà bỏ qua thì tiếc thật, giá như chị về trễ chút thì hay.”

“Em cố gắng học giỏi, sau này có cơ hội lên báo lớn hơn. Giờ không nói nữa, khi nào chị nhận giấy báo sẽ tranh thủ về nhà một chuyến.”

Sau khi dập máy, người trực điện hỏi ngay:

“Chị dâu, đậu rồi à?”

Ninh Ngọc mỉm cười gật đầu:

“Ừ, đậu rồi.”

“Chúc mừng chị, chị giỏi thật đó!” người trực điện giơ ngón cái chúc mừng.

90.

Tin tức lan truyền rất nhanh, khi Tần Húc Đông trở về nhà thì đã biết vợ mình sắp vào đại học.

Một tháng qua cũng đủ để anh ấy chuẩn bị tâm lý.

Dù không nỡ, nhưng anh vẫn sẵn sàng buông tay một chút.

Bước vào nhà, nhìn thấy bóng dáng Ninh Ngọc đang nấu ăn, Tần Húc Đông không kiềm được mà tiến đến ôm lấy cô.

Ninh Ngọc hơi khựng lại, liền biết ngay là Tần Húc Đông đã nghe tin.

Nhưng cô vẫn tắt bếp, quay người lại, lặp lại một lần nữa: “Em đậu đại học rồi, Tiểu Khải nói em đứng nhất huyện.”

Tần Húc Đông mừng thay cho vợ, xoa đầu cô rồi nói: “Vợ anh giỏi thật.”

Ninh Ngọc ngẩng đầu lên hỏi: “Anh vẫn chưa hỏi em chọn trường nào phải không?”

Tần Húc Đông không nhúc nhích, nhìn cô chằm chằm rồi hỏi: “Trường nào?”

“Đại học An Tỉnh.”

Bỗng nhiên, Tần Húc Đông ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai: “Vợ anh tuyệt nhất.”

Tuy Đại học An Tỉnh là trường đại học tốt nhất tỉnh, nhưng với năng lực của Ninh Ngọc, cô hoàn toàn có thể vào một trường còn tốt hơn.

Lý do cô chọn trường này là vì nó nằm ngay tại huyện Liên Hoa.

“Như vậy mỗi tuần em đều có thể về.”

“Anh cũng không nỡ xa em.”

Tấm chân tình Ninh Ngọc của khiến Tần Húc Đông càng ôm cô chặt hơn, như thể muốn hoà tan cô vào m.á.u thịt của mình.

Tối hôm đó, Ninh Ngọc càng cảm nhận sâu sắc niềm vui bất ngờ từ tình yêu mà Tần Húc Đông dành cho cô.

Ninh Ngọc ghi địa chỉ nhận giấy báo trúng tuyển là ở đơn vị bộ đội, còn mười ngày nữa là đến Tết thì cô nhận được thư báo trúng tuyển của Đại học An Tỉnh.

Sau khi nhận được thư, Tần Húc Đông liền xin phép về quê thăm nhà.

Những năm trước anh chưa từng nghỉ phép, nên lần này được duyệt rất nhanh.

Một ngày trước Tết, Tần Húc Đông cùng Ninh Ngọc trở về thôn Hồng Nhật.

Trước đó khi huyện cử người đến phỏng vấn, dân làng đã biết con dâu nhà họ Tần đậu thủ khoa của huyện, nên lần này về quê, dọc đường ai cũng đến chúc mừng Ninh Ngọc.

Hai vợ chồng phải rất vất vả mới thoát khỏi sự nhiệt tình của mọi người để về được nhà.

Con trai và con dâu về nhà, cha mẹ Tần đương nhiên rất vui mừng, nhất là khi con dâu lại giỏi giang như vậy, đậu được vào đại học, đúng là tổ tiên phù hộ.

Buổi tối, hai bên gia đình cùng ăn bữa cơm mừng, rồi bàn bạc tổ chức tiệc mời bà con họ hàng.

Vì Ninh Khải cũng đậu đại học, nhà họ Ninh vốn định tổ chức tiệc mừng, mà Ninh Ngọc vừa là con gái nhà họ Ninh, vừa là con dâu nhà họ Tần, nên hai nhà quyết định tổ chức chung.

Xét đến thời gian nghỉ phép của Tần Húc Đông không dài, hai bên nhanh chóng sắp xếp tổ chức tiệc vào mùng ba Tết.

Dân làng thấy hai đứa con nhà họ Ninh đều đậu đại học thì ai nấy đều cảm khái: Nhà họ Ninh sắp có phúc rồi!

Chuyện cưới hỏi của Ninh Khải cũng được nhiều bà cô trong làng quan tâm.

Nhưng Ninh Khải nghĩ mình còn nhỏ, lại sắp lên đại học, nên nhờ mẹ từ chối hết.

Thấy em trai được yêu mến như vậy, Ninh Ngọc cũng hoàn toàn yên tâm.

Tối hôm trước khi Tần Húc Đông và Ninh Ngọc quay về đơn vị, mẹ Tần nhân lúc Ninh Ngọc về nhà mẹ đẻ chào tạm biệt đã tìm Tần Húc Đông nói chuyện.

Tần Húc Đông theo mẹ vào phòng của hai ông bà, cha Tần cũng đang ở trong phòng.

Tần Húc Đông hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

Mẹ Tần suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng mở lời: “Tiểu Ngọc sắp vào đại học rồi, hai đứa có dự định gì cho tương lai không?”

Tần Húc Đông không hiểu mẹ mình đang ám chỉ gì, trả lời: “Trường Tiểu Ngọc học nằm ngay ở huyện Liên Hoa, cô ấy nói cuối tuần sẽ về đơn vị.”

Mẹ Tần sốt ruột, nói thẳng: “Thế còn con cái thì sao? Hai đứa có tính lúc nào sinh con không? Tiểu Ngọc học bốn năm đại học, nếu giữa chừng có con thì sinh hay không sinh?”

Về chuyện này Tần Húc Đông không phải chưa từng nghĩ tới, anh cho rằng đợi Ninh Ngọc học xong đại học rồi sinh con cũng được, anh có thể chờ.

Nhưng mẹ Tần thì không chờ nổi.

Bà nhìn phản ứng của con trai là biết ngay nó không đặt chuyện con cái lên hàng đầu.

“Tiểu Ngọc học xong mới chỉ ngoài hai mươi, nó thì không sao, nhưng con thì tuổi không còn nhỏ nữa, đến lúc đó gần ba mươi mà chưa có đứa con nào, người ta sẽ nghĩ sao?”

Bình Luận (0)
Comment