Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 48

91.

Tần Húc Đông không hiểu vì sao trước đó mẹ mình vẫn ổn, sao bỗng nhiên lại trở nên hoang mang như vậy.

Anh cố gắng nhớ lại, chợt nhớ ra lúc trưa sau khi ăn tiệc xong, dì cả có vào phòng mẹ một lúc, sau khi ra thì sắc mặt mẹ anh đã không còn tốt như trước.

Tần Húc Đông biết chắc là dì cả đã nói gì đó.

“Mẹ, mẹ lo gì vậy? Trước đây mình chẳng phải đã bàn rồi sao, cứ để Tiểu Ngọc vui vẻ học hành, đừng gây áp lực cho cô ấy.”

Thấy con trai yêu thương con dâu đến thế, trong lòng mẹ Tần lại càng lo hơn.

Trong trường có biết bao chàng trai giỏi giang, nếu thật sự giống như dì cả nói, con dâu mà bị ai đó dụ dỗ đi mất thì con trai bà phải làm sao?

“Mẹ nghĩ nhiều rồi, Tiểu Ngọc sẽ không như vậy đâu, cô ấy chọn học đại học ở Liên Hoa là vì con, con tin cô ấy.”

Lúc này mẹ Tần mới chợt nhận ra mình đã lỡ nói ra hết nỗi lo trong lòng.

Bà đỏ mặt, có phần ngượng ngùng, nghĩ mình nghi ngờ con dâu như vậy là không đúng, nhưng bà cũng chỉ vì lo cho con trai nên mới bận tâm như thế, liền cứng giọng nói: “Mẹ chỉ sợ Tiểu Ngọc giỏi quá, rồi có nhiều người theo đuổi, mà con thì lại không ở bên cạnh…”

Tần Húc Đông hơi bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể nói: “Khai giảng con sẽ đưa cô ấy đến trường. Còn chuyện con cái, con sẽ bàn với Tiểu Ngọc, nhưng dù sao đi nữa, con cũng sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy.”

Nói xong, Tần Húc Đông quay về phòng. Không lâu sau, Ninh Ngọc cũng quay lại, Tần Húc Đông không kể với cô chuyện mẹ anh đã lo lắng thế nào.

Rửa mặt xong, hai người lên giường đi ngủ.

Lúc trong phòng đang yên ắng, Ninh Ngọc bỗng lên tiếng: “Nếu trong thời gian đi học em mang thai, thì cứ sinh con ra.”

Tần Húc Đông sững người, cả người lập tức trở nên căng thẳng.

“Em nghe được rồi à?”

“Về thấy mọi người không ở trong phòng, em nghe có tiếng trong phòng ba mẹ, định gõ cửa, nhưng nghe thấy mọi người đang nói chuyện nên em quay về.”

Tần Húc Đông giơ tay ôm lấy cô, “Thế em có nghe thấy anh nói gì không?”

“Cái gì?”

“Anh nói là nghe em, em muốn sinh con lúc nào thì lúc đó mình sinh.”

Khóe môi Ninh Ngọc khẽ mãn nguyện cong lên, “Vậy thì cứ để con quyết định, lúc nào con muốn đến, thì lúc đó mình làm cha mẹ vậy.”

Tần Húc Đông cười khẽ.

“Được, anh nghe cả hai mẹ con.”

Hôm sau, cha mẹ Tần tiễn hai vợ chồng ra cửa.

Trước khi đi, Ninh Ngọc nói với mẹ chồng: “Mẹ, nếu con mang thai thì con sẽ sinh. Cùng lắm thì nghỉ học một học kỳ, chỉ mong đến lúc đó mẹ chịu khó giúp con chăm cháu.”

Mẹ Tần nắm lấy tay cô, liên tục gật đầu đồng ý.

Về đến đơn vị, hai vợ chồng chỉ mới sống bên nhau vài ngày ngọt ngào chưa hết tháng Giêng, trường đã bắt đầu khai giảng.

Tần Húc Đông xin nghỉ một ngày đưa Ninh Ngọc nhập học, cùng cô hoàn tất mọi thủ tục. Sau vòng quay thủ tục này, các bạn cùng lớp tương lai của Ninh Ngọc đều biết “mỹ nhân này đã có chủ”, mà người yêu còn là một sĩ quan quân đội.

Các nam sinh còn chưa kịp trồng cây si thì đã bị Tần Húc Đông “bóp ch.ết từ trong trứng nước”.

Chuyên ngành của Ninh Ngọc là Quản trị Kinh doanh, là ngành học nổi bật nhất của Đại học An Tỉnh.

Về định hướng tương lai, Ninh Ngọc đã suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi nộp nguyện vọng.

Hiện tại là năm 1978, nền kinh tế trong nước sắp cất cánh, với tầm nhìn của cô, làm kinh doanh quần áo là việc khá dễ để khởi nghiệp.

Nhưng liệu Ninh Ngọc có thật sự thích kinh doanh?

Sau khi suy nghĩ, Ninh Ngọc cảm thấy mình cũng không hẳn thích đến vậy.

So với kiếm tiền, cô lại thích khoảng thời gian dạy học tại tiểu học trong đơn vị bộ đội hơn.

Vì thế, Ninh Ngọc dự định học ngành tốt nhất trong trường, sau đó học tiếp cao học, rồi xem có cơ hội ở lại trường làm giảng viên hay không.

Và thực tế, mọi chuyện cũng đang tiến triển đúng như kế hoạch của cô, vừa học, vừa góp vốn cùng những bản thiết kế thời trang của mình vào một xưởng may.

Dưới sự tư vấn của Ninh Ngọc, xưởng may nhập một lô máy móc, cho công nhân làm việc theo dây chuyền.

Năm thứ hai sau khi thành lập, xưởng may đã có lãi ròng.

92.

Tháng 1 năm 1980, Ninh Ngọc lấy ra chiếc hộp gỗ mua từ trạm phế liệu, rồi đào ra khối vàng trong gỗ để bán. Còn chiếc nghiên mực, cô quyết định để lại đó, khi nào có cơ hội sẽ tìm người uy tín để thẩm định xem có phải thật hay không.

Ra khỏi tiệm vàng, Ninh Ngọc quay đầu đi mua một căn nhà gần khu vực Đại học An Tỉnh.

Hôm đó, Tần Húc Đông trở về sau nhiệm vụ, phát hiện vợ mình đang ở nhà. Anh chưa kịp tắm rửa đã định nhào tới, nhưng bị Ninh Ngọc chặn lại.

Tần Húc Đông không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, đôi mắt sâu thẳm giờ đây tràn đầy ủy khuất, tội nghiệp.

Ninh Ngọc đứng ở cửa, cười mỉm nói với anh: “Em có hai tin để nói với anh. Một là em đã mua một căn nhà, ngay gần trường học, nếu một ngày anh xuất ngũ, chúng ta sẽ sống ở đó.”

Tần Húc Đông không ngạc nhiên, anh đã biết vợ mình rất có năng lực, chưa ra trường mà đã kiếm được nhiều tiền, nên khi nghe tin cô mua nhà mà không nói gì, anh cũng không thấy đó là chuyện lớn gì.

“Còn tin thứ hai là gì?”

“Tin thứ hai…” Ninh Ngọc cúi đầu nhẹ nhàng vuốt bụng, rồi ngẩng đầu lên nhìn chồng, “Con biết chúng ta vừa mua nhà mới, nên không thể chờ lâu nữa, muốn đến sớm đấy!”

Ninh Ngọc và Tần Húc Đông sống ở đơn vị quân đội. Hôm nay, Ninh Ngọc mang thai, nên hai người quyết định về làng sống.

Về đến làng, hai gia đình biết tin Ninh Ngọc mang thai đều vô cùng vui mừng, tất cả những người muốn làm thân đều bị ngăn ở ngoài cửa, gia đình bảo vệ Ninh Ngọc rất kỹ.

Tần Nguyệt đã kết hôn, cô ấy lấy Tiểu Quách, người đàn ông mà Ninh Ngọc từng gặp lần trước. Sau khi kết hôn, Tần Nguyệt sống cùng Tiểu Quách trong khu nhà của nhà máy cơ khí, làm công việc văn phòng.

Biết anh trai và chị dâu về thăm, Tần Nguyệt và chồng lập tức đến thăm.

Khi biết Ninh Ngọc mang thai, Tần Nguyệt liên tục chúc phúc.

Ninh Ngọc nhận ra Tần Nguyệt đã thay đổi rất nhiều, có thể là cô ấy thật sự trưởng thành. Tần Nguyệt bây giờ trông rất dễ mến, cộng thêm việc Ninh Ngọc có thai, nên cách cô nhìn nhận mọi thứ cũng thay đổi. Vì thế, lần này Ninh Ngọc đã nói chuyện rất nhiều với Tần Nguyệt.

Mặt trời dần xuống núi, vợ chồng Tần Nguyệt chuẩn bị ra về, trước khi đi, Tần Nguyệt nói với Ninh Ngọc một tin.

“Chị dâu, Tôn Lệ Lệ đã ra tù rồi, trên đường về nhà em vừa thấy cô ta.”

Ninh Ngọc không quá để tâm đến tin này.

Hiện tại cô sống rất tốt, sau khi Tôn Lệ Lệ nhận sự trừng phạt của pháp luật, những ân oán trước đây xem như thanh toán xong.

Tuy nhiên, Ninh Ngọc cảm thấy mình đã khép lại quá khứ, nhưng Tôn Lệ Lệ thì không nghĩ vậy.

Ngày hôm sau, Tần Húc Đông và Ninh Ngọc đi thăm người thân trong làng. Trên đường về, Tôn Lệ Lệ xuất hiện trước mặt họ.

Ba năm không gặp, Tôn Lệ Lệ trông già đi nhiều, cô gái ngoài hai mươi giờ đây mắt không còn ánh sáng, có vẻ như những năm qua cô ta đã sống rất vất vả.

Ninh Ngọc không hề cảm thấy hối tiếc, cô chỉ liếc nhìn đối phương một cái rồi quay đi, muốn rời khỏi đó.

“Ninh Ngọc!!”

Một giọng khàn khàn từ phía sau vang lên.

Ninh Ngọc dừng lại, quay người hỏi: “Có chuyện gì?”

Tôn Lệ Lệ nhìn Tần Húc Đông một cái, thấy anh không tránh đi, cô ta lập tức mở miệng: “Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”

Ninh Ngọc lạnh nhạt đáp: “Giữa chúng ta còn gì để nói nữa.”

Tôn Lệ Lệ không ngờ phản ứng của cô lại như vậy, im lặng một lúc rồi lại nói: “Sau khi Tống Tri Huy ra tù, không đến tìm cô sao?”

“Tôi và anh ta không quen, anh ta đến tìm tôi làm gì?”

Tôn Lệ Lệ nhìn Ninh Ngọc, tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng đầy bất mãn.

Cô ta mới ra tù vài ngày, về đến nhà đã nghe nói về cuộc sống hiện tại của Ninh Ngọc.

Ninh Ngọc thi đỗ đại học, chưa tốt nghiệp đã kiếm được rất nhiều tiền, lấy chồng là một sĩ quan quân đội, chưa đầy 30 tuổi đã thăng chức lên phó doanh trưởng, còn luôn chiều vợ.

Tại sao lại như vậy?!

Tại sao cô ta phải chịu khổ trong tù còn Ninh Ngọc lại sống sung sướng?

Còn Tống Tri Huy nữa?

Không phải anh ta đã ra tù lâu rồi sao? Bị Ninh Ngọc hại như vậy mà anh ta vẫn không làm gì? Thật là một kẻ yếu đuối, nhu nhược, lúc trước cô ta không nên hợp tác với kẻ hèn nhát này!

Tần Húc Đông nhận thấy sự bất thường của Tôn Lệ Lệ, liền bảo vệ Ninh Ngọc, chuẩn bị rời đi.

Tôn Lệ Lệ bị thái độ của anh làm kích động, lao về phía Ninh Ngọc, nhưng chưa kịp đến gần cô, đã bị Tần Húc Đông đá văng ra.

“Đừng lại gần, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”

Tôn Lệ Lệ nằm trên mặt đất, mắt nhìn hai người rời đi, hai dòng nước mắt rơi xuống đất, lòng cô ta chìm dần xuống đáy.

Cô ta thua rồi, hoàn toàn thua rồi, tất cả mọi thứ đều chỉ là tưởng tượng của cô ta mà thôi…

Về đến Tần gia, Ninh Ngọc và Tần Húc Đông không nói gì về Tôn Lệ Lệ, cho đến ngày họ chuẩn bị trở lại đơn vị, cũng không gặp lại Tôn Lệ Lệ.

Tần Nguyệt thì có chút thông tin, nói rằng Tôn Lệ Lệ đã trộm tiền trong nhà rồi bỏ đi, không biết đi đâu.

Trên đường trở lại trấn Liên Hoa, Ninh Ngọc ngủ thiếp đi trên tàu.

Cô mơ thấy kiếp trước mình bị xe đ.âm, Tần Húc Đông chạy đến ôm cô khóc, cô mơ thấy cô bé mà mình đã cứu gọi Tần Húc Đông là “cậu Tần”, cô mơ thấy Tôn Lệ Lệ dùng đủ mọi thủ đoạn để tìm cách đến gần Tần Húc Đông nhưng lại không thành.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt Ninh Ngọc rơi xuống, ánh sáng buổi sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào toa tàu.

Ninh Ngọc mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống, người đàn ông nằm dưới giường đã tỉnh, nhìn thấy ánh mắt cô, anh lập tức dịu dàng.

Cô đưa tay xuống, Tần Húc Đông liền nắm lấy tay cô.

Ấm áp quá, cuộc đời này thật tuyệt vì có anh!

Hoàn toàn văn.

Bình Luận (0)
Comment