14.
Tôn Lệ Lệ hoảng loạn thấy rõ, còn chưa kịp nghĩ ra cái cớ thì Ninh Ngọc đã lên tiếng trước:
“Cậu đừng nói là đã đưa tiền cho tớ rồi nhé. Ngày hôm sau cậu đâu có đến bệnh viện. Tớ bị sốt thật, nhưng đầu óc còn chưa hỏng.”
Không còn cơ hội đổ thừa nữa, Tôn Lệ Lệ siết chặt tay, im lặng suốt hơn mười giây mới đỏ mắt ngẩng đầu nói với mẹ Tần:
“Xin lỗi bác, cháu… cháu làm mất tiền rồi. Cháu định gom góp để bù lại, nhưng sau nghe nói trí thức trẻ Tống đã đưa tiền cho Tiểu Ngọc rồi, nên cháu không đến bệnh viện nữa.”
Thấy mẹ Tần có vẻ không còn nghi ngờ mình, Tôn Lệ Lệ tiếp lời:
“Cháu vốn định gom đủ tiền rồi đến xin lỗi bác rồi giải thích rõ ràng…”
Mẹ Tần thấy cô ta sắp khóc, nghi ngờ trong lòng cũng vơi đi, vội an ủi:
“Thôi thôi, đừng khóc nữa, bác tin cháu.”
Tôn Lệ Lệ lau nước mắt, gắng gượng nói:
“Bác gái, cháu nhất định sẽ trả lại bác đầy đủ.”
Chuyện này bắt đầu rắc rối rồi. Nếu bảo Tôn Lệ Lệ trả tiền thì cũng không phải, dù gì là mẹ Tần nhờ cô ta giúp mới khiến tiền bị mất. Nhưng không bắt trả thì số tiền đó cũng không nhỏ, vốn là tiền mẹ Tần để dành phòng khi bệnh tật.
Mẹ Tần do dự hồi lâu, đang định khó khăn mở miệng thì Ninh Ngọc bỗng hỏi:
“Mẹ, sao mẹ chắc chắn rằng số tiền con nhận chính là số tiền mẹ đưa cho Lệ Lệ?”
Mẹ Tần sững người, sau đó mới nhớ ra:
“Đúng rồi nhỉ! Trí thức trẻ Tống đưa một trăm năm mươi đồng, cũng đúng bằng số tiền mà mẹ đưa Lệ Lệ. Hơn nữa mẹ còn nhớ rõ, trong đó có một tờ năm đồng bị viết chữ, y hệt tờ mà con đưa. Vậy là sao?”
Tôn Lệ Lệ không ngờ Ninh Ngọc lại không tiêu số tiền đó, còn mang ra đưa cho mẹ chồng kiểm tra. Giờ thì không biết phải giải thích ra sao.
Mẹ Tần bỗng đưa ra giả thuyết:
“Có khi nào trí thức trẻ Tống nhặt được tiền Lệ Lệ đánh rơi, rồi nói dối là mình vay của người khác, sau đó mang đến cho Tiểu Ngọc?”
Ninh Ngọc lập tức phụ họa:
“Mẹ nói có lý lắm. Chứ anh ta nào có tốt đến mức đi vay tiền giúp người lạ làm gì? Có khi nhặt được tiền nhưng không muốn trả cho người mất, sợ bị trách nên đưa cho con gọi là ‘cho vay’, đợi con trả lại thì mới dám tiêu.”
Mẹ Tần thấy con dâu phân tích rất có lý, gật đầu đồng tình. Vậy là trí thức trẻ Tống không thích con dâu bà, cũng chẳng thích Tôn Lệ Lệ, chẳng qua là người không tốt, nhặt được tiền mà không chịu trả.
Tôn Lệ Lệ thấy tình hình đảo chiều quá nhanh, ngơ ngác đến mức không biết phải làm gì. Tuy cô ta đã thoát khỏi tội “hãm hại Ninh Ngọc”, nhưng lại kéo danh tiếng Tống Tri Huy xuống theo.
Nếu Tống Tri Huy biết chuyện, chắc chắn sẽ đến tính sổ với cô.
Nghĩ vậy, Tôn Lệ Lệ càng hoảng loạn, vội vã giải thích vài câu rồi rời khỏi nhà họ Tần.
Ninh Ngọc nhìn theo bóng dáng cô ta vội vã rời đi, khẽ mỉm cười:
Dù lần này chưa thể khiến Tôn Lệ Lệ lộ mặt thật, nhưng nhìn hai người kia “chó cắn chó” thế này cũng không tệ.
Chiều hôm đó, cha mẹ chồng lại đi làm, Tần Nguyệt vẫn ru rú trong phòng không ra ngoài. Ninh Ngọc không biết cô ta có nghe thấy chuyện gì không. Sau khi uống thuốc xong, cô dọn dẹp rồi cũng về phòng mình.
Lúc này đang là đầu thu năm 1976, còn hơn một năm nữa mới khôi phục kỳ thi đại học.
Kiếp trước, Ninh Ngọc cùng Tống Tri Huy bỏ trốn khỏi làng Hồng Nhật, đương nhiên không thể tham gia thi đại học. Cô đã trải qua mười năm sau đó, biết rõ việc vào đại học quan trọng đến nhường nào, nên kiếp này nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
Dù hiện tại Ninh Ngọc chỉ mới tốt nghiệp cấp ba chưa lâu, nhưng linh hồn cô đã từng sống hơn mười năm, tri thức trong sách vở đã trở nên xa lạ, phải tranh thủ ôn lại ngay từ bây giờ.
Ngoài việc học, còn phải nghĩ cách kiếm tiền.
Đừng nhìn vào việc cha Ninh Ngọc không quan tâm đến ý nguyện của cô mà ép gả cô cho Tần Húc Đông, chứ thật ra ở nhà cô cũng được nuông chiều từ nhỏ, ăn no mặc ấm, chưa từng đụng vào việc đồng áng vất vả.
Không thể ra đồng làm việc, Ninh Ngọc đành phải nghĩ cách khác để kiếm tiền, chẳng lẽ cứ ngồi không ở nhà để mẹ chồng nuôi mãi được sao?
Huống hồ, không có tiền trong tay thì chẳng yên tâm, lỡ trong nhà có ai ốm đau mà không có tiền xoay xở, cái cảm giác bất lực kia Ninh Ngọc không muốn nếm trải lần nữa.
Nhưng bây giờ tạm thời không thể buôn bán công khai, vậy cô nên làm gì đây?
Nghĩ cả nửa ngày mà Ninh Ngọc vẫn chưa nghĩ ra được ý tưởng nào hay, đang lúc bối rối, cô chợt nhìn thấy chiếc máy may đặt trong góc phòng.
Chiếc máy may này là sính lễ mà nhà họ Tần tặng cho cô, lúc Ninh Ngọc gả đi, cha mẹ Ninh lại để nó vào của hồi môn mang theo. Nhưng trước kia Ninh Ngọc bận đi học, chưa từng học cách sử dụng máy may, sau khi gả qua đây, ngoài việc mẹ chồng dùng mấy lần thì máy may vẫn cứ phủ bụi nằm đấy.
Nhưng giờ thì khác rồi, kiếp trước Ninh Ngọc từng làm công nhân may ở xưởng quần áo ở Binh Hải, mấy thứ này quá quen thuộc với cô.
Nghĩ đến mấy năm sau ở Binh Hải, kiểu dáng quần áo đủ loại, Ninh Ngọc biết mình nên làm gì rồi.
Cách kiếm tiền đã có, giờ chỉ thiếu nguyên liệu may vá, xem ra ngày mai phải đi lên trấn một chuyến rồi.
Tối hôm đó, cha mẹ chồng đi làm về, Tần Nguyệt cũng tranh thủ về nhà trước, bữa tối vẫn là Ninh Ngọc nấu.
Ninh Ngọc không biết Tần Nguyệt ra ngoài làm gì, nhưng nhìn ánh mắt giận dữ của cô ta thì đoán được là lại vừa từ chỗ Tôn Lệ Lệ về.
Trước kia Ninh Ngọc từng ảo tưởng rằng nếu Tần Nguyệt ghét cô vì Tôn Lệ Lệ, thì sau này khi Tần Nguyệt nhận ra bộ mặt thật của Tôn Lệ Lệ, biết đâu hai người có thể hoà thuận.
Nhưng nhìn thấy cô ta bị Tôn Lệ Lệ dụ dỗ hết lần này đến lần khác, Ninh Ngọc cũng không còn hy vọng nữa.
Còn về phần cha mẹ chồng, trên đường về đã bàn bạc chuyện số tiền kia.
Trưa nay, Ninh Ngọc đã đưa lại số tiền mà Tống Tri Huy đưa cô cho mẹ chồng giữ, hai vợ chồng già bàn với nhau, nếu Tống Tri Huy không tới đòi tiền thì xem như không có chuyện gì, còn nếu anh ta tới, cha mẹ chồng sẽ nói chuyện rõ ràng về nguồn gốc số tiền đó.
Dù sao đối phương cũng là trí thức xuống nông thôn, gây chuyện lớn cũng chẳng có lợi gì cho họ.
Ăn cơm xong, Ninh Ngọc nói với cha mẹ chồng:
“Ba mẹ, ngày mai con phải lên trấn một chuyến, chắc trưa không kịp về nấu cơm.”
Mẹ chồng hỏi:
“Con đi bệnh viện à?”
Ninh Ngọc lắc đầu:
“Dạ không phải, bệnh con sắp khỏi rồi, không cần đến bệnh viện nữa. Con đi lên trấn tìm bạn học cũ để trả tiền. Hôm đó tuy tri thức Tống có mang tiền đến, nhưng con không quen thân anh ta, sau khi anh ta đi, con thấy không tiện dùng tiền đó nên đã mượn của một người bạn học ở trấn. Vì sợ bạn ấy không yên tâm, nên con tính để lại chút gì đó làm vật đảm bảo, lúc đó chỉ có cái nhẫn là đáng giá thôi.”
“A, con đem cầm nhẫn à? Vậy phải tranh thủ đi trả tiền thôi, con có tiền không? Nếu không mẹ đưa.”
Bà Tần nhìn bàn tay trống không của Ninh Ngọc, trong lòng có chút chua xót.
Con dâu ốm nằm viện mà phải cầm nhẫn để chữa trị, nếu con trai mà biết, bà biết ăn nói sao đây, rõ ràng lúc tiễn nó đi, bà đã hứa sẽ chăm sóc vợ nó đàng hoàng.
Nghĩ đến đây, bà Tần bắt đầu thấy bất mãn với Tôn Lệ Lệ, nếu không phải cô ta làm mất tiền, hoặc chịu khai thật sớm hơn để mọi người kịp xoay xở, thì cũng không đến nỗi khiến con dâu phải vay tiền người khác. Còn chẳng biết cô bạn học kia có đáng tin không nữa.
Ninh Ngọc cười nói:
“Không cần đâu mẹ, con còn ít tiền, hôm đó ra ngoài gấp nên không mang theo thôi.”
Mẹ chồng gật đầu:
“Vậy mai con đi sớm, trả tiền sớm cho người ta. Cơm trưa để Tần Nguyệt nấu là được, con đừng lo.”
Tần Nguyệt nghe vậy thì khẽ bĩu môi, nhưng cũng không phản đối.
Sáng hôm sau, Ninh Ngọc mượn chiếc xe đạp của nhà bà Triệu hàng xóm rồi đi lên trấn.
Ninh Ngọc đi rất sớm, lúc đến nơi trời mới vừa sáng, bạn học cấp ba của cô vẫn chưa đi làm, nên cô tranh thủ trả lại tiền.
Bạn học cấp ba của Ninh Ngọc tên là Tưởng Trân Châu, ba mẹ đều làm công nhân, cô ấy là con út trong nhà, mấy anh lớn đều rất cưng chiều cô ấy.
Sau khi tốt nghiệp, cha mẹ giúp Trân Châu xin được một công việc ổn định, phúc lợi lại khá tốt.
Ninh Ngọc và Trân Châu từng là bạn cùng bàn thời cấp ba, khá thân, nên lúc cần vay tiền, cô lập tức nghĩ đến Trân Châu.
Hôm đó Trân Châu nghe cô nói vay tiền lập tức đồng ý ngay không do dự, còn chuyện nhẫn cưới là do Ninh Ngọc cố ý bịa ra để kể với mẹ chồng.
Chiếc nhẫn này là của hồi môn, cô đương nhiên không thể vì một ít tiền mà mang đi cầm cố được.
Còn vì sao phải nói dối như vậy, tất nhiên là để làm Tôn Lệ Lệ tức ch.ết.
Tôn Lệ Lệ tâm cơ rất sâu, Ninh Ngọc không thể khiến mẹ chồng thay đổi cái nhìn về cô ta ngay lập tức được, nên đành phải từng bước mà tính.