Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

Chương 9

16.

Sau khi trả tiền cho Trân Châu, Ninh Ngọc trò chuyện với cô ấy một lát rồi đi tới hợp tác xã mua vải.

Lúc này muốn mua vải thì phải có phiếu vải, số phiếu mà Ninh Ngọc đang có là nằm trong sính lễ mà Tần Húc Đông đưa, dùng hết chắc cũng làm được khoảng năm, sáu bộ quần áo. Trong thời buổi phiếu vải khan hiếm, tích được từng đó là không dễ.

Trước cửa hợp tác xã đã có không ít người xếp hàng, chủ yếu là để mua thịt lợn. Đến sớm thì được chọn phần có nhiều mỡ, đến trễ chỉ còn vài phần thịt vụn hoặc phần người khác chê không thèm.

Ninh Ngọc không mua thịt, nên trực tiếp đi vào.

Cô đến đúng lúc, nhân viên cửa hàng nói sáng nay vừa về một đợt vải mới, ngoài vải kaki terylene, còn có cả vải hoa màu xanh đỏ.

Thật ngoài dự đoán của Ninh Ngọc, theo ấn tượng của cô, mấy năm nay ở thị trấn nhỏ này, mọi người vẫn mặc chủ yếu là đồ đen, xám, xanh.

Nhưng có những loại vải sáng màu này, cơ hội kiếm tiền của Ninh Ngọc lại càng lớn hơn.

Tuy giá của mấy loại vải màu nổi có hơi cao, nhưng Ninh Ngọc vẫn cắn răng mua.

Cân nhắc kỹ lưỡng, cô chọn hai miếng vải kaki trắng, hai miếng vải hoa đỏ. Nhân viên thấy cô mua nhiều nên còn tặng một miếng vải vụn cotton.

Trước khi rời đi, thấy quầy thịt không còn đông người, Ninh Ngọc mua thêm ba cân xương với một cân thịt ba chỉ. Xương không đắt, người bán cũng không cân kỹ, bớt luôn phần lẻ.

Vừa lái xe đạp, tay lái nặng trĩu, Ninh Ngọc lắc lư trở về nhà.

Lúc cô về đến nơi, ba mẹ chồng cũng vừa tan ca buổi sáng trở về ăn trưa.

Vừa nhìn thấy đống vải, mẹ chồng cô không nhịn được hỏi:

“Tiểu Ngọc, mấy tấm vải này là con mua đấy à?”

Ninh Ngọc gật đầu, vừa bê đồ vào nhà vừa đáp:

“Vâng ạ, hôm nay may mắn, hợp tác xã vừa về một đợt vải mới. Mấy màu này hiếm lắm, với cả kaki cũng hiếm nữa.”

Mẹ chồng nhìn đống vải mà không khỏi xót ruột, tuy không phải tiền mình, nhưng thấy con dâu tiêu xài mạnh tay thế này thì trong lòng cũng không thoải mái.

Ninh Ngọc vừa đặt đống vải xuống, vừa ngẩng đầu lên nhìn nét mặt bà, giải thích:

“Mẹ à, mấy tấm vải này con mua có mục đích cả, là định…”

“Woa, vải này đẹp quá, mẹ ơi, con muốn may đồ mới!”

Lời còn chưa dứt thì đã bị Tần Nguyệt từ trong bếp đi ra cắt ngang.

Tần Nguyệt vừa thấy tấm vải hoa đỏ trên bàn đã bước ngay tới, giành lấy.

“Tiểu Nguyệt, con buông ra, đó là vải chị dâu con mua.”

Không chờ Ninh Ngọc lên tiếng, mẹ chồng đã quát lên.

Tần Nguyệt đâu có không biết vải đó là của Ninh Ngọc mua, vừa nãy nghe hết cuộc trò chuyện rồi, chỉ là không muốn trực tiếp mở miệng xin nên định để mẹ nói giúp, ai ngờ mẹ lại không hiểu ý mình.

Tần Nguyệt đành miễn cưỡng đặt vải xuống, nhưng càng nhìn lại càng thích.

“Có tận hai miếng vải giống nhau mà, một mình chị ấy mặc không hết đâu, cho con một miếng thì sao? Nếu không muốn cho thì con trả tiền mua cũng được.”

Tuy nói với mẹ, nhưng rõ ràng là nói cho Ninh Ngọc nghe.

Nhưng Ninh Ngọc không có ý nhượng bộ, cô ôm lấy đống vải, trả lời:

“Mấy miếng vải này là để may váy cho bạn con, chính là người đã cho con mượn tiền ấy, không dư ra miếng nào cả. Nếu Tần Nguyệt thích, mấy hôm nữa con lên trấn sẽ mua giúp một miếng.”

Nói xong, Ninh Ngọc đem vải vào phòng.

Tần Nguyệt nhìn theo bóng cô vào phòng, mặt mày sa sầm lại, bực bội lẩm bẩm:

“Mẹ xem kìa, không muốn cho thì cứ nói thẳng, còn bày đặt mượn cớ. Cưới về hai tháng rồi chưa thấy động đến máy may, trông chẳng giống người biết may đồ, đứa bạn nào mù mắt nhờ cô ta may hộ?”

Mẹ chồng cũng thấy nghi ngờ, nhưng thấy con gái bày ra bộ dạng này cũng không vui.

“Thôi, Tiểu Ngọc là chị dâu con, con phải tôn trọng con bé. Đừng suốt ngày ‘cô ta cô ta’. Còn nữa, mẹ biết con thân với Lệ Lệ, nhưng anh con cưới Tiểu Ngọc rồi, cuộc hôn nhân này là do anh con năn nỉ xin về, đừng trách chị dâu con nữa.”

Tần Nguyệt thấy mẹ không bênh mình, mặt mày phụng phịu, lặng lẽ vào bếp dọn cơm.

17.

Ninh Ngọc sau khi cất vải, đi ra ngoài rồi mang chỗ thịt, xương vào bếp.

Mẹ chồng thấy thịt ba chỉ thì không nói gì, con dâu mới ốm dậy đúng là cần tẩm bổ. Nhưng thấy cả bịch xương thì có hơi nghi ngờ, nghĩ có khi con dâu tiêu hết tiền vào mua vải rồi, chỉ còn tiền mua xương nấu tạm, liền nghĩ bụng phải tìm cớ nhét ít tiền cho cô.

Chiều đó, sau khi ba mẹ chồng đi làm, Ninh Ngọc quay về phòng bắt đầu may đồ.

Cô định làm một váy liền thân hoa đỏ, một váy liền kaki xanh, sau đó là hai áo sơ mi kaki cùng hai chân váy hoa.

Kiểu váy cô đã nghĩ sẵn, đều là dáng eo ôm, tay dài. Váy hoa sẽ dùng vải kaki làm cổ áo và viền tay.

Ninh Ngọc bắt đầu với vải kaki xanh.

Cắt rập, cắt vải xong thì ngồi vào máy may.

Váy liền thân không quá khó, nhưng Ninh Ngọc còn may thêm khóa kéo ẩn ở bên hông, xếp nếp ở gấu váy nên hơi tốn thời gian.

Gần ba tiếng sau, chiếc váy kaki xanh đã hoàn thành, Ninh Ngọc không chờ nổi mà mặc thử luôn.

Váy rất vừa vặn, nhưng không có gương lớn nên cô không biết trông tổng thể thế nào.

Trong phòng cô và Tần Húc Đông chỉ có một chiếc gương nhỏ để soi mặt, nên chỉ nhìn được phần trên.

Nhìn một lúc, Ninh Ngọc thấy màu kaki xanh trơn hơi nhạt nhẽo, liền cắt một miếng nhỏ từ vải hoa đỏ làm nơ cài cổ, vậy là nhìn nổi bật hẳn lên.

Có điều, vải kaki này hơi mỏng, mặc vào sẽ thấy bí, có thể khi mặc trực tiếp lên người sẽ không thoải mái.

Ninh Ngọc nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở miếng vải cotton vụn mà nhân viên hợp tác xã tặng. Mở ra xem thì thấy không dày lắm, dù có vài lỗ nhỏ, nhưng với Ninh Ngọc lại không thành vấn đề.

Ninh Ngọc nhanh chóng khéo tay biến nó thành một chiếc váy hai dây mặc lót bên trong.

May cái này còn đơn giản hơn, Ninh Ngọc làm rất nhanh.

Mặc váy hai dây bên trong váy kaki, vừa không bị hở lại thoáng mát, thấm hút mồ hôi, không sợ bết dính vào người.

Làm xong cả bộ trong phòng cũng bắt đầu tối dần, Ninh Ngọc vội vàng dừng tay đi nấu cơm.

Cô trụng sơ xương heo, rồi cho vào nồi ninh. Sau đó ra vườn hái mấy củ cải trắng cùng vài quả ớt.

Tuy đã sang đầu thu, nhưng mấy hôm nay thời tiết vẫn nóng, thịt để lâu dễ hỏng, Ninh Ngọc quyết định nấu luôn phần thịt ba chỉ tối nay.

Một món là canh xương hầm củ cải, một món là thịt xào ớt, hai món thịt, đủ cho bốn người ăn.

Cha chồng làm nặng nên ăn khỏe, mẹ chồng trông kho nhẹ nhàng, ăn ít, còn Ninh Ngọc và Tần Nguyệt thì khỏi phải nói.

Khi cha mẹ chồng đi làm về, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt thơm ngào ngạt.

Bà Triệu hàng xóm đi cùng, hít một hơi, chép miệng nói:

“Nhà ai nấu thịt mà thơm thế không biết! Tuần trước nhà tôi thằng Bảo Tường cũng mua thịt, mà ăn không thấy thơm được như này.”

Ông Tần, bà Tần nhìn nhau, không nói gì, nhưng bước chân về nhà nhanh hẳn.

Tới cửa nhà, mùi thơm càng rõ, bà Triệu đi ngang qua đầy ngưỡng mộ mà nhìn:

“Thì ra là nhà anh chị à!”

Bà Tần cười nói:

“Tôi cũng không chắc, nhưng ngửi thì đúng là mùi nhà tôi. Tối nay Tiểu Ngọc nấu ăn, nó vừa đi chợ về, chắc mua ít xương về bồi bổ.”

Bà Triệu gật đầu:

“Con dâu nhà chị đúng là gầy, cần phải bồi dưỡng thêm. Thôi, tôi cũng về đây, chắc con dâu tôi nấu xong rồi.”

Bình Luận (0)
Comment