Giá giá giá,
"Chó ngoan không cản đường, mau tránh ra."
Một cổ xe ngựa đang chạy với tốc độ cực nhanh, trên xe ngựa tên lái xe vừa điều khiển vừa hét to.
Người đi bên đường nhanh chóng tránh sang hai bên, người không biết còn tưởng đây là cha mẹ hắn chết sớm nên mới vội vàng như vậy.
Nhưng hôm nay là ngày Tuyệt Đỉnh tông thu nhận đệ tử, nhìn thấy cổ xe ngựa kia chạy hướng lên núi, người xem bên đường điều biết tên kia gấp gáp như vậy có lẽ trên xe mang theo một tên công tử tiểu thư nhà giàu nào đó ứng tuyển vào Tuyệt Đỉnh tông.
Trên đường lúc này, có một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, quần áo bình thường, nhưng khuôn mặt lại tuấn tú vô cùng. Hắn tên là Trường An, và có một bí mật không ai biết, hắn không phải thổ dân nơi đây mà là một người xuyên việt.
Kiếp trước vì cứu một bé gái mà bị xe đụng chết, hoàn thành cuộc đời mười tám năm độc thân.
Sau khi xuyên qua, Trường An biết được nơi này gọi là Tinh Vân đại lục, triều đại hiện giờ là Đại Lý, hắn sống ở một nơi nông thôn hẻo lánh.
Trong thôn có lời đồn, khi sinh ra Trường An thần dị khác thường, bà đẻ thấy hắn không khóc liền lấy tay búng lên cái trán, lúc này hắn mới nhăn mặt lại rồi khóc oe oe. Bà đẻ gật đầu, đây mới đúng là hình ảnh nên có của một đứa trẻ mới sinh, đúng là trẻ ngoan.
Mang theo trí nhớ kiếp trước, Trường An hai tuổi biết gọi cha mẹ, năm tuổi biết viết tên bản thân, mười tuổi bắt đầu làm thơ. Thôn dân ở đây chủ yếu kiếm sống bằng nghề hái thuốc, đánh cá, nào có biết chữ nghĩa gì, nói chi làm thơ, có học thức nhất chính là trưởng thôn, sau khi nghe thơ của Trường An thì gật đầu tấm tắc khen hay, nói tương lai sau này sẽ rạng danh tổ tông. Những người khác dù không hiểu cũng tiến tới chúc mừng .
Trường An nghe vậy lỗ mũi đỏ lên, cha mẹ hắn cũng thật vui mừng, nhưng sau này Trường An mới biết rõ. Học vấn của lão trưởng thôn chỉ dừng lại ở biết viết tên mình.
Làm xà phòng, chép văn, làm thơ, chế tạo muối.. Cái nào cũng là người xuyên việt phải làm ở dị giới, tương lai có thể đi thi trạng nguyên, vào triều làm quan, cưới mỹ nữ, sinh con đẻ cái, an hưởng tuổi già. Đó cũng là mộng tưởng của Trường An sau khi hắn xuyên đến thế giới này.
Nhưng đến năm Trường An mười lăm tuổi, đang trong lúc cùng cha mẹ lên núi hái thuốc, hắn thấy trên bầu trời có mấy bóng người cưỡi kiếm bay xẹt qua.
Rổ thuốc trên tay hắn rơi xuống, Trường An biết mẹ nó hắn đã xuyên vào tu tiên thế giới, còn chép văn làm thơ, vào triều làm quan cái rắm. Có người xuyên việt nào biết mình vào thế giới tu tiên lại muốn đi làm một người bình thường.
Sau một phen tìm hiểu, hắn nghe đồn trên núi có một môn phái tu tiên, tên là Tuyệt Đỉnh tông, đúng lúc trong thời gian mở núi chiêu thu đệ tử mới, thế là hắn từ biệt cha mẹ cùng thôn dân lên đường tìm đến Tuyệt Đỉnh tông.
Đây là lần đầu tiên Trường An đi xa nhà như vậy, bị lạc đường là điều khó tránh khỏi, đang lúc hắn còn sợ gặp phải ma nữ hút máu người, nhưng đánh bậy đánh bạ thế nào mà lại tìm đúng đường lên Tuyệt Đỉnh tông.
Trường An dừng lại bên đường thở hồng hộc, dù sau là cũng một cơ thể bình thường, vận động nhiều khó tránh mệt mỏi. Đúng lúc này phía sau cổ xe ngựa kia chạy tới, tiếng người trên xe la ó.
"Tránh ra, tránh ra"
"A"
Trường An lúc này nghe đến, muốn tránh né đi nhưng đã chậm.
Thấy có người té ngã bên đường, tên lái xe kia chỉ hừ lạnh rồi thúc ngựa chạy đi tiếp.
Từ từ đứng dậy một cách gian nan, trên cánh tay có vài vết sướt, Trường An chữi ầm lên tên nào mắt chó lái xe. Kiếp trước bị xe đụng chết, kiếp này lại bị xe ngựa tông vào, quá mẹ nó xui xẻo.
Sau một lúc đi bộ, cuối cùng Trường An cũng lên được tới đỉnh núi, nhìn khung cảnh phía trước, quả nhiên là thế giới tu tiên, Trường An muốn hoa cả mắt.
Tuyệt Đỉnh tông là một trong 5 siêu cấp tông môn ở Đại Lý, tiên hạc lượn lờ, các loại thú kì dị khắp nơi. Mặc dù chỉ đứng ở lối vào của tông môn, nhưng không khí ở đây Trường An có thể cảm thấy là trong lành gấp mấy lần chỗ thôn hắn sống. Hắn không tự chủ hét to lên:
"Tu tiên thế giới, ta đến đây, chuẩn bị run rẩy trước ta đi ha ha ha."
" ha, ha, ha". Tiếng cười xung quanh vang lên.
"Chỉ là một tên nhà quê cũng muốn vào tiên gia".
"Đúng đúng, mau cút".
Trường An bị người của tông môn đá ra bên ngoài, nguyên nhân là muốn vào tông môn cần phải vượt qua ba bài kiểm tra. Bài kiểm tra thứ nhất là linh căn.
Máy đo linh căn cho kết quả là Trường An không có linh căn. Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói, nếu như lúc đó hắn không nói máy đo linh căn hỏng rồi, do linh căn hắn quá cao nên không đo ra được. Thế là tên phụ trách kia đá hắn ra khỏi cửa, làm trò hề cho người xem bên đường.
Phủi phủi bụi đất đứng dậy, Trường An tâm tình giờ phút này phải nói là suy sụp cực độ. Là một người xuyên việt, nhưng hôm nay hắn làm mất mặt danh phận người xuyên việt, hắn thật không cam tâm, đã đến thế giới này rồi chẳng lẽ còn làm một tên người phàm.
"Hệ thống ba ba, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.."
"Mệnh ta do ta không do trời."
Trường An lúc này hô to gọi nhỏ đầy đủ các câu nói của nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Lúc này từ trong bụi cỏ nhảy ra một người, làm Trường An giật nảy mình ngả xuống đất.
Là một lão giả, tuổi tác tầm 50, râu tóc trắng bạc phơ, ánh mắt có thần, toàn thân mặc trang phục màu trắng, trên tay còn cầm cây phất trần, tựa như thần tiên sống. Lão giả nhắm mắt, rồi nói:
"Cậu bạn trẻ, ta quan sát cậu đã lâu, mặc dù không có linh căn, nhưng có một nghị lực kinh người, những lời nói của cậu lúc nãy đã đả động đến ta. Ta tên Huyền Tử, là tông chủ Kháo Sơn tông, du lịch bốn phía tìm người có duyên làm đệ tử, ta thấy cậu và ta có duyên. Có muốn gia nhập tông môn của ta, phi thăng thành tiên là chuyện sớm muộn."
Trường An nghe đến đó ngạc nhiên, không ngờ lão già trước mắt này lại là tông chủ một môn phái, nhưng nhìn tên môn phái, không có vẻ uy tín lắm.
Trường An bán tín bán nghi còn đang suy nghĩ, chỉ thấy lão giả dùng phất trần chỉ về hướng tảng đá bên trái, đã thấy tảng đá nổ tung.
Trường An giật mình, thầm nghĩ đây chắc chắn là tiên nhân, nên dập vội đầu ba cái.
"Đệ tử Trường An, nguyện nha gia nhập, bái ngài làm sư phụ."
Lúc này lão giả Huyền Tử gật đầu mỉm cười, sau đó nhanh nhẹn lấy ra từ trong túi một tờ giấy cùng một lọ mực chu sa, bắt lấy ngón tay Trường An điểm chỉ lên tờ giấy, động tác trong rất thành thạo, thao tác lại nhanh, dường như rất lành nghề.
Trường An lúc này cứng đờ, trong lòng có một cảm giác kì lạ. Mặc dù là một người xuyên việt, nhưng kiếp trước mười tám tuổi chết trẻ, kiếp này chỉ sống loanh quanh trong thôn, chưa từng hiểu việc đời là diễn nhiên.
"Từ nay gọi sư tôn, tông môn chúng ta không ở nơi đây, mà là ngọn núi kế bên, trời cũng sắp tối, con mau đúng dậy theo vi sư về núi, sớm ngày tu hành, để không làm chậm trễ tiền đồ sau này."
Trường An lúc này đứng dậy, đi theo Huyền Tử. Đang muốn thắc mắc không phải người tu tiên đều cưỡi phi kiếm, hay các loại dị thú hay sao, nào có nhưng chúng ta đi bộ như thế này.
Dường như biết trước ý nghĩ của tên đồ đệ mới này, Huyền Tử vừa đi vừa nói.