"Kháo Sơn tông của chúng ta, có lịch sử lâu dài, truyền thừa từ thời thượng cổ, việc tuyển chọn đệ tử không chỉ là coi tư chất, mà con về coi về đức tính, phẩm hạnh.
"Nên khác những môn phái khác, đệ tử mới nhập tông phải đi bộ lên núi, bày tỏ lòng thành tâm, đây coi như một bài kiểm tra cho đệ tử mới."
Trường An lúc này nghe sư tôn mình nói ra, cũng không có gì lỗ thủng trong lời nói. Trong các tiểu thuyết có nói đến, tông môn càng bình thường, thì lực lượng càng mạnh. Nghe tới chuyện đây là tông môn lâu đời, có truyền thừa thượng cổ, hai mắt Trường An sáng ra.
Huyền Tử liếc mắt về phía Trường An, thấy đã làm tên đệ tử này yên tâm, lúc này mới giảng giải về tông môn.
"Kháo Sơn tông thành lập đến nay đã qua 10 đời tông chủ, cũng từng có lúc huy hoàng, từng có lúc rơi vào vực thẩm. Nhưng tông môn chúng ta vẫn là sừng sững ở Tinh Vân đại lục, truyền thừa không ngừng.
"Tông môn trước kia là đệ tử vô số, đại năng càng lại là nhiều như mây, nhưng tới đời của ta, ta cảm thấy tu tiên cần một chữ "duyên", nên ta chỉ giữ lại bảy vị đệ tử, là thiên tài trong thiên tài, người trên vạn người. Trường An con, bây giờ con là đệ tứ thứ 7 của ta, khi về tới tông môn ta sẽ giới thiệu con với các sư huynh sư tỷ khác."
Trường An say mê nghe sư tôn nói, nhưng nói đến chỗ chỉ còn lại 7 người đệ tử tính luôn cả hắn, hắn hỏi sư tôn của mình những người còn lại đâu, thì chỉ thấy sư tôn dừng lại, sau đó thở dài một hơi rồi bước đi.
Trường An thấy bóng lưng của sư tôn như già thêm mấy tuổi, bèn biết đây chắc chắn là có chuyện gì mà sư tôn không muốn nhắc lại chuyện cũ.
Huyền Tử lúc này thầm thở dài một hơi, lão bịa ra câu chuyện nhưng lại xuất hiện lỗ thủng, cũng may diễn xuất của lão quá chuyên nghiệp, tên đệ tử này cũng mới mười mấy tuổi chưa trải sự đời, nên dễ dàng lừa đi.
...
"Sư tôn, người có chắc đây là tông môn của chúng ta?
Trường An một bộ mặt dấu hỏi hỏi sư tôn của mình, trong lúc đến đây, trong đầu Trường An tưởng tượng qua đủ loại hình ảnh về tông môn, nào là tiên khí lượn lờ, đủ loại các loại dị thú xung quanh, còn có lấy rồng làm hộ thần thú tông môn.
Nhưng nhìn trước mắt cái địa phương chim không thèm ị, xung quanh cằn cõi, cửa vào còn thoáng thoáng dính chút mạng nhện. Nếu như không phải bên trên có ghi chữ to: Kháo Sơn Tông. Trường An là thật tin tưởng sư tôn dẫn mình đi sai chỗ.
"Khụ khụ, Trường An à, tiên nhân trong đó có một chữ nhân, hàm ý là muốn trước thành tiên phải học làm người, phải trải qua cuộc sống phàm nhân, sau đó mới có thể thành tiên. Nên tông môn chúng ta không thể như những tông môn khác, tiêu chí của chúng ta là đóng giả người phàm, thể hiện cuộc sống người phàm, nên cửa tông môn cũng phải giống như thế."
Nói xong liền bước vào trong không để Trường An hỏi thêm.
Trường An nghe đến đây lại thấy có lí, nhưng sư tôn không thể để tông môn thể nghiệm cuộc sống người giàu à.
"Các đồ nhi, vi sư về rồi, còn dẫn thêm tiểu sư đệ mới của các con, mau ra tiếp đón tiểu sư đệ."
Lúc này theo tiếng hô của Huyền Tử, một thanh niên tuổi tác hơn hai mươi, khuôn mặt anh tuấn, khí chất bất phàm, dưới chân cưỡi theo thanh phi kiếm, nhìn giống như thế gian kiếm tiên.
Trường An nhìn khuôn mặt đẹp trai của sư huynh cùng với màn chào sân quá phong cách, mọi nghi ngờ trước đây của hắn tan biến, lúc này Trường An thật là hâm mộ nhìn vị sư huynh này.
"Sư tôn không phải tông môn chúng ta đã ngh.."
Vừa muốn nói chữ gì đó đã thấy Huyền Tử lấy phất trần cho vào miệng vị sư huynh này.
"Đây là đây là đại sư huynh của con, Lưu Phi, còn đây là sư đệ mới Trường An. Đại sư huynh của con đang luyện một bộ kiếm pháp, có lẽ đang gặp khó khăn, cần ta chỉ bảo. Con trước tiên cứ lựa chọn một phòng nghỉ ngơi. Khi ta chỉ dạy xong đại sư huynh của con, sẽ tìm con sau."
Không đợi Trường An chào vị đại sư huynh này, đã thấy sư tôn túm lấy cổ áo đại sư huynh mang đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại. Lưu Phi lúc này miệng ú ớ bị lôi đi.
Trường An ngạc nhiên, không ngờ sư tôn lại quan tâm các đệ tử như vậy. Phải biết trong tiểu thuyết đa phần là nói sư môn chỉ cung cấp tài nguyên, các loại võ học. Còn việc học tập công pháp là do tự chính bản thân tự học. Nào có giống như sư môn này, quả nhiên là ấm áp.
...
"A, sư tôn, sao lại lôi con đi". Lưu Phi bộ mặt không cam lòng.
"Suỵt, nói nhỏ thôi, tránh làm tiểu sư đệ của con nghe thấy." Huyền Tử vừa nói vừa bụm họng Lưu Phi.
Lưu Phi lúc này không còn la to, lấy tay của lão sư tôn ra khỏi miệng rồi nói:
"Nhưng tông môn chúng ta bây giờ đến gạo còn không có mà ăn, sư tôn lại lừa người ta đến đây, nếu bị phát hiện có thể bị đánh chết đó."
Lúc này Huyền Tử thở dài.
"Ầy, ta cũng không muốn, nhưng không phải do thất sư đệ của con nói xuống núi rèn luyện, rèn luyện một tháng thì nó đã rèn luyện tới Vô Cực tông, gia nhập tông môn người ta hay sao. Đại Lý luật pháp lại có quy định tông môn không đủ 7 người đệ tử thì phải giải tán , ta khó khăn lắm mới lừa, khụ khụ,, mới tìm được kì tài như sư đệ mới của con, còn lại suýt làm người ta chạy mất.
"Nhưng mà...", Lưu Phi đang muốn nói gì đó, thì Huyền Tử ngăn lại rồi nói:
"Mấy ngày tới sẽ có người xuống kiểm tra tông môn, chỉ cần chúng ta cố gắng cầm cự qua mấy ngày, giữ chân tiểu sư đệ mới này của con là có thể yên ổn một năm, dù lúc đó tiểu sư đệ của con có biết bỏ đi, cũng còn kịp thời gian cho ta tìm người mới."
Huyền Từ vuốt vuốt bộ râu, lộ ra nụ cười nham hiểm.
Lưu Phi nhìn vẻ mặt đắc ý của sư tôn mình, quả nhiên rừng càng già càng cay. Phải biết mặc dù tông môn rách nát giống như đồ bỏ đi, thức ăn thiếu thốn, nhưng dù sao tông môn chính là chủ sở hữu ngọn núi này hợp pháp, được quan phủ công nhận.
Nếu như tông môn giải tán, không nói sau này bọn họ sẽ không có nhà, đất đai cũng là bị quan phủ tịch thu, sau đó đem bán đấu giá. Các tông môn nhỏ xung quanh luôn nhìn chầm chầm vào Kháo Sơn Tông, chỉ cần có sơ suất là bọn họ sẽ vào chia cắt miếng mồi béo bở này.
"Nhưng là sư tôn, chúng ta cũng không có cái gì chỉ dạy sư đệ a."
"Trên đường đi ta cũng đã tính toán qua chuyện này, nếu sư đệ con có hỏi, thì cứ đem ra bộ Thái Huyền Kinh, mặc dù bộ kinh này trong giới tu tiên ai ai cũng biết, chỉ là bộ kinh cơ bản hướng dẫn cách dẫn linh khí đi vào cơ thể. Nhưng sư đệ mới này của con sống ở vùng xa hẻo lánh, chưa hiểu việc đời. Cứ nói bộ kinh là do tổ sư truyền lại, rất là trân quý, chắc chắn có thể lừa được tiểu sư đệ của con."
Sư tôn quả nhiên là tính toán không bỏ sót, như thần vậy, Lưu Phi thầm khen trong lòng, năm hắn mười lăm cũng chính là bị sư tôn dùng chiêu này lừa qua, đến đây vậy mà đã năm năm.
Lưu Phi nhớ tới tên thất sư đệ lúc trước, mặc dù các sư đệ sư muội đều bị sư tôn dùng nhiều thủ đoạn lừa tới, nhưng cũng có công nuôi dưỡng bọn họ. Thất sư đệ đó càng là được sư tôn nuôi từ bé.
Vậy mà lại phản bội tông môn, gia nhập môn phái đối lập. Lúc đó sư tôn nhốt bản thân trong phòng một tháng, dáng người cũng gầy đi rất nhiều.