Lưu Phi đang lúc nghiến răng nghiến lợi, nhớ về chuyện cũ của tên thất sự đệ, lại càng tức giận, muốn một kiếm đi Vô cực tông chém hắn, nhưng bây giờ lại là không phải đối thủ của người ta.
"Được rồi, con mau đi thông báo các sư đệ sư muội còn lại đi, để không cẩn thận làm lộ bí mật."
Huyền Tử vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Lưu Phi đi rã còn mình thì đi tìm Trường An.
..
Trường An lúc này cũng tìm được nơi ở của mình, quả nhiên là phòng ở đệ tử cũng phải làm giống như của người phàm. Nhìn trước mặt căn nhà lá sụp duệ, tựa như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay nó đi, bên trong càng là đơn giản hơn, chỉ là có cái tủ, một cái bàn bằng gỗ, cùng một cái giường bằng tre.
Trường An thổi nhẹ một cái, bụi bay đầy phòng. Đang lúc muốn sắp xếp lại một chút căn phòng này, Trường An nghe bên ngoài có tiếng gọi của Huyền Tử.
"Đồ nhi, mau ra đây gặp ta."
Trường An bước ra, giật mình thấy sau lưng sư tôn mình phát sáng, liền hỏi.
"A, sư tôn, sau lưng người sao lại phát sáng thế kia, khi nào đệ tử có thể được như ngài đây."
Huyền Tử giật mình nhìn vẻ mặt hâm mộ của Trường An, mình chỉ tìm đệ tử mới này bàn giao một số việc, lúc nào sau lưng phát sáng rồi.
Lúc này Huyền Từ mới nhận ra, thì ra là do đây là buổi chiều, mặt trời sắp lặn, Huyền Tử đứng trước mặt trời, che đi tầm mắt của Trường An, nên tạo cảm giác sau lưng như đang phát sáng.
Làm một kẻ già đời, Huyền Tử thuận nước đẩy thuyền, mặt không đỏ nói ra.
"Đây là cảnh giới cao thâm, với trình độ của con bây giờ, không nên ngóng chờ làm gì, nhưng tương lai học hành chăm chỉ, sẽ một ngày làm được như thế."
"Trường An đã biết, là do đệ tử quá nôn nóng".
Nhìn thấy dáng vẻ xin lỗi của Trường An, Huyền Tử vuốt cằm gật đầu.
"Rất tốt, không uổng là người vi sư chọn trúng, tiếp theo đây ta sẽ giới thiệu về cảnh giới cũng như sở trường của các vị sư huynh tỷ của con, sau đó truyền pháp cho con."
Hai mắt Trường An sáng lên, đến rồi, Tuyệt Đỉnh tông không cần hắn, may mắn có vị sự tôn này, mặc dù mới vào không quá tin tưởng, nhưng giờ phút này nghe tới hai chữ truyền pháp. Trường An biết cơ hội trở mình đến rồi.
"Tinh Vân đại lục chia làm 13 châu, có ba chủng tộc cơ bản: nhân tộc, yêu tộc, còn một loại khác gọi là "dị".
Nhân tộc là dân số đông đúc nhất, chiếm lĩnh 12 châu, thành lập vương triều Đại Lý cùng vô số tông môn lớn nhỏ.
Yêu tộc thời nguyên thủy lấy nhân tộc làm thức ăn, con người chỉ có thể sống trong các hang đá mà trốn tránh sự truy sát của yêu tộc. Nhưng sau này, có một tên nhân tộc đã được trời ban cho đại trí tuệ, sau đó sáng tạo ra Thái Huyền Kinh, có thể giúp cho người người tu luyện, từ đó đứng dậy chóng lại yêu tộc, đuổi bọn chúng về tận phía bắc. Yêu tộc chỉ chiếm được một châu từ đó đổi tên thành Vạn Yêu Quốc.
Mà sau này người sáng lập ra Thái Huyền Kinh tự xưng Thái Huyền chân nhân, chính là tổ sư sáng lập Kháo Sơn tông chúng ta. Tên như ý nghĩa, chính là chúng ta cần dựa vào nhau, đoàn kết với nhau, mà chúng ta muốn như thế cần phải dựa vào ngọn núi này, không được rời đi."
Trường An nghe đến đây thì trong lòng nhiệt huyết không thôi, thì ra tông môn chúng ta đã lâu đời tới vậy, tổ sư sáng lập càng là lãnh đạo nhân tộc chống lại yêu ma.
Huyền Tử liếc mắt sang Trường An, thấy tên đệ tử này đang say mê nghe mình nói, biết là đã thành công, thế là nói tiếp.
"Mà "dị" lại bao gồm nhiều chủng tộc nhỏ khác nhau, có cự linh tộc, nguyên tố tộc, ngũ hành tộc... Có lời đồn bọn chúng là thuở sơ khai những sinh linh đầu tiên, chính là chủ nhân của đại lục, do đại lục sinh ra, nhưng do không thể dùng cách thường sinh sản như nhân tộc hay yêu tộc, số lượng thưa thớt, từ đó bị hai tộc đuổi ra biển sinh sống."
"Thời gian dài đằng đẵng, lúc đầu cả nhân tộc chỉ tu mỗi đạo pháp do Thái Huyền chân nhân tạo ra. Nhưng thời gian về sau, nhân tài nổi lên, một thế hệ mới lại thay thế hệ cũ. Từ đó sinh ra rất nhiều hệ thống tu luyện khác nhau, nhưng phải kể đến là: Đạo tu, Thuật Sĩ, Vu Sư, Cổ Sư, Phật Tu, cùng Võ Tu.
Nhưng những người tu đạo như chúng ta vẫn chiếm phần lớn."
Trường An giờ phút này đã tưởng tượng ra thế giới rộng lớn biết bao, một thế giới nhiều hệ thống tu luyện như vậy là hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng hôm nay hắn được sư tôn "truyền tri thức", mới biết được suy nghĩ mình nhỏ bé thế nào.
"Đạo tu chúng ta chia làm chín cảnh, bao gồm: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Thần, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa. Tương ứng các hệ thống khác cũng có chín cảnh. Mỗi một cảnh giới khó như lên trời, nếu không vững chắc ngay từ đầu, khi lên cao có thể gặp tâm ma quấy phá. Nên con trong lúc tu luyện không thể hấp tấp, một cảnh giới tu luyện tới mấy trăm năm hoặc ngàn năm là quá bình thường."
Trường An nghe mà khiếp sự trong lòng, không ngờ muốn tu luyện lại khó như thế, nếu như hắn hôm nay không được sư tôn chỉ bảo, hấp tấp tu luyện, có lẽ sao này chỉ khổ chứ không sướng.
"Nhưng sư tôn, đệ tử là không có linh căn, có thể tu luyện hay không?".
Giống như lại biết rõ đệ tử sẽ hỏi như vậy, Huyền Tử lấy từ trong tay áo ra một quyển sách, phía trên ghi Thái Huyền Kinh, nhưng cuốn sách chỉ có nửa phần.
"Vi sư biết con lo lắng chuyện này, nhưng con yên tâm, đây là tâm pháp chấn phái của chúng ta, Thái Huyền Kinh, do tổ sư truyền lại. Sẽ hướng dẫn con cách dẫn linh khí nhập thể, mặc dù con không có linh căn, nhưng tổ sư ta lúc đầu cũng là người như thế.
Nhưng nhờ sự kiên trì cố gắng, cuối cùng thành công chứng tỏ không có linh căn vẫn có thể học được, sau này càng là tái tạo vô thượng linh căn, hiếm thấy trên đời."
Nghe đến tổ sư cũng như mình không có linh căn, sau này càng là tu luyện có thể tái tạo vô thượng linh căn, hai mắt Trường An phát sáng lên, sau đó hai tay nhận lấy cuốn kinh.
"Ưm rất tốt, nhưng dù sao cũng là vô thượng chân kinh, lại tồn tại đã lâu, sẽ có xuất hiện hàng nhái, hàng giả mạo, nên sau này có gặp con không cần ngạc nhiên hay truy cứu làm gì, chúng ta là sư môn có lòng vị tha, sau khi con học xong nửa cuốn đầu, ta sẽ đưa con nửa cuốn sau."
Huyền Tử cười cười nói ra.
Trường An cho là đúng, sau đó quỳ xuống tạ ơn.
Đại sư huynh Lưu Phi lúc này đang núp ở gần đó, nghe thấy những gì sư tôn mình nói thì thầm khen sư tôn quả nhiên cáo già, cái gì mà vô thượng chân kinh, rồi tái tạo linh căn, đây là lần đầu tiên hắn nghe trên đời. Nếu đổi lại là hắn mười lăm tuổi năm đó, nếu nghe những lời này, có lẽ hôm nay chức đại sư huynh có lẽ là của người khác.
" Đêm nay con tạm ở đây, ngày mai sẽ sai nhị sư huynh của con xuống núi thuê người tu sửa lại căn phòng này, tối nay đến nhà ăn, ta sẽ làm lễ chiêu đãi con."
Trường An ấm áp, hắn thường nghe nói giới tu tiến chém chém giết giết, tranh giành từng tài nguyên, nào có như tông môn này, yêu thương lẫn nhau.
"Dạ".
Huyền Tử lúc nãy giơ lên phất trần, sau đó hô to: "Lưu Phi đến đây gặp ta."
Chuẩn bị trước từ trong bụi đại sư huynh Lưu Phi cưỡi phi kiếm bay ra, một bộ như là kiếm tiên hạ phàm, cộng thêm lúc này gió từ đâu đến, thổi đi cái áo tung bay, lại càng thêm đẹp trai.
"Gặp qua sư tôn, chào tiểu sư đệ, không biết sư tôn gọi con có chuyện gì?", đại sư huynh điềm đạc nói ra, không nhanh không chậm, trên miệng còn kèm theo nụ cười hòa ái.
Lưu Phi lúc nãy nghe sư tôn giới thiệu các cảnh giới tu luyện, thầm nghĩ có thể làm được như vậy cảnh giới sẽ rất cao.
Thấy hiệu quả biểu diễn không tệ, trong lòng Huyền Tử gật đầu thầm khen,lúc này mới nói ra
"Ngày mai con kêu Bắc Huyền đi xuống núi thuê một ít thợ thủ công đến đây chỉnh sửa lại nhà ở cho tiểu sư đệ, với bảo sư muội con chuẩn bị một ít đồ ăn, tối nay chiêu đãi Trường An."
"Vâng ", Lưu Phi cúi chào Huyền Tử rồi nhìn sang Trường An gật đầu bay đi.