"Ò ó o ò".
Tiếng gà gáy vang lên, lúc này còn đang ngái ngủ Lưu Phi từ từ vươn vai mở mắt, trước mắt hắn hiện lên một khuôn mặt đang cách mặt mình một gang tay, chính là tiểu sư đệ của hắn, Trường An.
Lưu Phi lúc này giật nảy mình hét lớn, đẩy Trường An ra rồi kéo chăn che mình lại.
"Đệ, đệ sao lại vào được đây, mà lại đến sớm như vậy."
Thấy sư huynh nhà mình hoảng sợ, Trường An chỉ chỉ vào cánh cửa không có ổ khóa, một mặt vô tội.
Lưu Phi nhớ ra là hôm nay sư tôn giao trọng trách cho mình là chỉ dạy Trường An, nhưng hắn không biết Trường An lại chủ động đến tìm, mà còn sớm như vậy.
Lưu Phi ho khan một tiếng, sau đó nói:
"Đệ ra ngoài sân trước đợi ta, ta sẽ đến ngay."
Trường An ngoan ngoãn nghe lời, đi về phía sân chờ đợi. Lúc này sau lưng Trường An có tiếng nổ, hắn quay đầu lại thì cảnh tương trước mắt làm giật cả mình.
Không biết lúc nào Lưu Phi đã thay xong bộ quần áo màu trắng, đầu tóc gọn gàng, bay từ từ trên nó c nhà xuống, hai tay đan chéo kẹp lấy thanh kiếm trước ngực. Trên kiếm khắc hai chữ: Phong Sương.
Trường An nhìn thấy cảnh này, nào còn nhớ đến hình ảnh đại sư huynh ngái ngủ o o vừa rồi, đơn giản quá đẹp trai, quá mê người, hắn cũng muốn trở thành một người luyện kiếm như đại sư huynh, đơn giản là lúc xuất hiện quá phong cách.
Lưu Phi lúc này bay xuống tới gần Trường An, liếc mắt về cái lỗ trên nóc nhà vừa rồi thầm nghĩ.
"Nhân tiện hôm nay nhị sư đệ thuê người sửa nhà, ta cũng phải kêu sư tôn đền bù cái lỗ trên nóc nhà cho ta, à còn phải thêm ổ khóa cửa."
Lưu Phi vừa đi tới vừa cười hắc hắc, nhìn vị tiểu sư đệ này càng thêm vừa mắt mình.
"Sư đệ a, sư đệ có nhà mới, thì người làm sư huynh như ta cũng phải có nhà mới hơn, nếu không làm sao sau này dạy được đệ đây." Lưu Phi vui vẻ nói thầm trong bụng.
"Sư đệ xin chào sư huynh, sư huynh buổi sáng tốt lành".
Trường An lễ phép nói ra.
"Ừm", Lưu Phi gật đầu, càng thêm hài lòng về tiểu sư đệ này
"Được rồi, sư đệ đến sớm như vậy là tốt, nhưng tu luyện chú ý đến hai chữ "thời cơ", thời cơ chưa đến, tu luyện cũng vô ích, từ nay sư đệ không cần phải đến sớm như vậy, khi nào đúng thời cơ, vi huynh sẽ gọi sư đệ."
Trường An gật đầu cho là phải, chính mình quá hấp tấp muốn học pháp của vị sư huynh này, mà chút nữa làm mất điểm trong mắt sư huynh.
"Được rồi, ta không trách sự đệ lần đầu, nhưng những lần sau không được như thế, đặc biệt là lúc đi gặp tam sư tỷ học đạo pháp."
Trường An cảm động trước lời nói của đại sư huynh, không trách mình còn cố ý nhắc nhở mình, phải biết tam sư tỷ tính tình xúc động, nếu chọc giận có thể là bị ăn đấm nằm liệt giường cũng chẳng phải chuyện đùa.
Thấy đã lừa được Trường An, lúc này Lưu Phi khẽ vuốt cầm rồi nói:
"Ta là một tên kiếm tu, lấy kiếm làm căn cơ, linh căn chính là kiếm. Nhưng muốn tu được kiếm pháp của ta, trước tiên đệ cần phải bước vào Luyện Khí kỳ đã.
Đêm qua sư đệ chắc hẳn đã nghiên cứu qua Thái Huyền Kinh?". Lưu Phi ngừng nói nhìn về phía Trường An , sau khi thấy Trường An gật đầu lúc này mới nói tiếp.
"Thái Huyền Kinh thâm ảo vô cùng, sẽ dẫn lối cho sư đệ vào con đường tu hành, nhưng tu tiến rất khó, ta đã nói ban đầu, cần hai chữ "thời cơ", nên khi sư đệ luyện theo những gì trong sách nói nhưng chưa thể bước vào Luyện khí kỳ cũng đừng nản, đó là thời cơ chưa tới."
"Sư huynh, sư đệ đã bước vào Luyện khí kì", Trường An lúc này nói ra.
"Nhớ khi đó ta cũng một ..", đang nói thì Lưu Phi dừng lại, trợn mắt nhìn phía Trường An.
Cái quỷ gì, ta vừa nghe cái gì, tiểu sư đệ ngươi có chắc chắn không chơi đùa ta, đừng thấy ta còn nhỏ rồi lừa bịp. Sợ mình nghe nhầm, lúc này Lưu Phi lấy cầm lên tay của Trường An, cảm nhận đan điền đã mở ra, Lưu Phi mới biết là mình không nghe Trường An nói nhầm.
Sư phụ ngươi có chắc là vị tiểu sư đệ trước mắt này không linh căn, nhà ai không linh căn một đêm bước vào Luyện khí, nhớ năm đó ta cũng mất một tháng chịu nhiều cực khổ mới có thể bước vào Luyện khí.
Nhớ lại mình sắp có căn nhà mới, Lưu Phi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, trở lại bình thường, sau đó khẽ vuốt cằm.
"Không tệ, sư đệ có thể làm được như vậy cũng chính thức coi như ưu tú, nhưng chớ có tự cho bản thân hơn người, nhớ năm đó vi huynh chỉ mất một giờ đã có thể bước vào Luyện khí kì, sư tôn vẫn mặt như thường không chút kích động, lúc đó vi huynh biết, Tinh Vân đại lục rộng lớn, người như chúng ta đơn giản là nhiều như chó, không đáng quan tâm.
Lúc đó sư tôn còn kể ta nghe, có một thiên tài tông môn nào đó, chỉ mất một chén trà đã nhập khi.
Hay một tên thiên kiêu họ Lục nào đó, chỉ cần nói hắn Luyện Khí hắn liền luyện khí, một ngày đột phá liền mấy cảnh giới.
Còn tên họ Thạch, từ khi sinh ra chính là Độ Kiếp kỳ đại năng."
Nghe sư huynh nói tên từng vị thiên kiêu cùng chiến tích, Trường An nghĩ thầm trong lòng, quả nhiên tu tiên giới ngọa hổ tàng long. Khắp nơi đều là thiên tài trong thiên tài, mình chỉ là thứ cặn bã, may mắn không kiêu căng, không thì sợ là chưa đi được tới đâu đã sớm đi gặp đại đạo.
"Hù chết mình rồi, cũng may là mình thông minh, vị sự đệ này cũng quá dễ dụ đi. Nếu sư đệ biết với tư chất của sư đệ, cho dù là Đại Thừa tu sĩ cũng hận không thể lập tức bay tới đây nhận đệ là đệ tử.
Sư tôn ơi là sư tôn, sư tôn tại sao có thể may mắn rước loại này về".
Lưu Phi vừa nói thầm vừa thấy ái náy với vị sự đệ này, với tư chất này, tông môn hiện giờ có thể là kìm hãm sư đệ lại, nhưng nghĩ đến căn nhà mới, Lưu Phi chậc chậc một cái, từ trong đầu giết sạch loại suy nghĩ vừa rồi, làm gì có cái gì hơn nhà mới chứ.
"Nếu sư đệ đã bước vào Luyện khí, thì có thể học tập thuật pháp của ta".
Nghe Lưu Phi nói vậy, Trường An nghiêm túc đứng thẳng nhìn về phía Lưu Phi, sợ bỏ qua chi tiết nào.
"Kiếm tu chúng ta khác với với những hệ thống tu luyện khác, không lòe loẹt chói mắt, mà chỉ quan trọng một chữ nhanh.
Lấy kiếm ra nhanh, dùng chiêu thức nhanh, lấy mạng người cũng phải nhanh.
Ta sẽ biểu diễn cho đệ xem, nhưng chỉ một lần, học được bao nhiêu tùy vào ngộ tính của đệ." Lưu Phi nói ra rồi liếc mắt nhìn về phía Trường An.
Trường An tập trung hai mắt về phía Lưu Phi.
Chỉ thấy Lưu Phi bay lên cao, Thanh Sương kiếm trong vỏ được rút ra, sau đó chém thẳng về tảng đá phía trước. Đúng lúc ánh mắt Trường An nhìn về phía tảng đá, từ trong tay Lưu Phi búng ra một cái gì đó, tốc độ rất nhanh mà mắt thường không thấy, làm nổ tảng đá.
Trường An hai mắt mở to, lợi hại như vậy, sư huynh quá mạnh.
Lưu Phi nhìn ánh mắt Trường An, biết trong lòng tiểu sư đệ này, bức cách của mình cao hơn một phần, ổn như chó già.
Lúc này Lưu Phi bay xuống tới gần Trường An.
"Ừm, đừng thấy ta chỉ rút một kiếm, kì thật vi huynh đã phóng ra ba mươi sáu đường kiếm, nhưng đó chưa phải là toàn lực của vi huynh, để tránh làm bị thương sư đệ đây, sư đệ có thể đã học được chút nào trong đó?".
Nghe nói sư huynh hỏi như vậy, Trường An chỉ gãi gãi đầu, ngại ngùng nói.
"Sư đệ tư chất ngu dốt, nào giống như sư huynh thiên tài như này, thật sự là sư đệ chỉ hiểu sơ qua thôi, nhưng chân chính làm được như sư huynh, còn cách một ngọn núi."
"Tay cầm nhật nguyệt, hái ngôi sao, thế gian không người như sư huynh vậy".
"Trời không sinh Lưu Phi, kiếm đạo vạn năm như đêm dài." Trường An không ngại bổ sung nịnh hót một câu.
Nghe tiểu sư đệ nói như thế, Lưu Phi còn đang nghĩ rằng sư đệ còn chém gió hơn cả sư huynh đây, đơn giản chỉ là rút kiếm, vung kiếm về tảng đá, tảng đá sớm đã bị Lưu Phi động tay động chân vào trong đó nên mới nổ. Nếu không phải là vậy, sư huynh liền chút tin ngươi đã hiểu.
Nhưng khi nghe đến câu: Trời không sinh Lưu Phi, kiếm đạo vạn năm như đêm dài. Vị đại sư huynh này thật sâu nhìn vào tiểu sư đệ.
A, tiểu sư đệ gan ngươi thật to a, sư huynh cả đời luyện kiếm, mặc dù có chút lòe loẹt, nhưng cũng không dám thốt ra những lời vừa rồi. Nhưng câu nói thật là có bức cách, nếu trong lúc xuất hiện nói ra, như vậy chẳng phải càng tăng thêm phong cách.
Thế là Lưu Phi nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần, sau đó quay ra sau đưa lưng về hướng Trường An.
"Sư đệ hãy cố gắng tập luyện kiếm pháp, vi huynh cần phải xuống núi giết mấy con yêu thú làm hại thôn dân, nếu có gì thắc mắc đợi ta về rồi nói, nhớ, tu luyện ở một chữ thời cơ, không nên hấp tấp."
Nói xong liền không đợi Trường An trả lời, vội vàng bay đi.