Chương 7
Lúc này Huyền Tử đang trong phòng nghiên cứu các loại sách về thảo dược, phải biết ngoài tập luyện Thái Huyền kinh để có thể bước vào luyện khí ra, thì đạo tu còn một loại khác để có thể tu luyện, chính là tắm bằng thảo dược, con đường này gọi là thể tu, cảnh giới giống như Luyện khí, như cảnh giới nhập môn gọi là Luyện thể.
Huyền Tử biết nếu sau này mọi chuyện có đổ bể, lão già này cũng có thể bù đắp cho Trường An.
"Ừm rau má, cỏ cứt heo, có thể lên núi hái, lá mơ, củ riềng, phải xuống thị trấn mua, còn có rau răm, lá trà hoa sen, tạm thời phải tích góp thêm tiền mới có thể mua được."
Đang lúc đang tính toán các loại thảo dược cùng giá của nó, thì lão Huyền Tử nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói.
"Tay cầm nhật nguyệt, hái ngôi sao, thế gian không người giống như ta
Trời không sinh Lưu Phi, Tinh Vân đại lục kiếm đạo như đêm dài".
Huyền Tử ngạc nhiên lúc này bỏ cuốn sách xuống, bước đi ra ngoài theo hướng giọng nói. Tên nào cả gan tại địa phận Kháo Sơn tông, lại còn trước phòng của mình nói ra những lời muốn bị trời đánh như vậy, hay là kẻ địch tấn công rồi.
Lão Huyền Tử mở cửa thì thấy một người mặt áo trắng, đưa lưng về phía mình, quay qua nhìn mình bằng nửa khuôn mặt, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm mấy câu vừa rồi.
Chính là đại đệ tử Lưu Phi, vừa rồi hắn học được câu nói của Trường An, cảm thấy câu nói này là sinh ra đã dành cho hắn, nhưng hắn thay ngàn nằm bằng Tinh Vân đại lục, nghe có số má hơn, bức cách càng cao hơn.
Lão Huyền Tử nhìn thấy trước mặt là đệ tử mình, lúc này mặt đen lên, thường ngày đã vô dụng thì thôi, hôm nay lại còn học ai, trông như tên thiểu năng, làm lão Huyền Tử một phen sợ hãi, tưởng rằng chủ nợ đến, đang muốn chuẩn bị đồ chốn đi.
"Làm cái gì đó, còn học ở đâu ra nói mấy lời như này, sư tôn bảo con đi dạy tiểu sư đệ, sao lại chạy tới đây."
Lão Huyền Tử tức giận, chạy lại nhéo tai Lưu Phi.
Lưu Phi lúc này mới a, a kêu lên, nào có như vừa rồi tựa nhiên kiếm tiên.
"A, a sư tôn tha mạng, những câu này đệ tử là mới học được, thấy cũng hay nên muốn biểu diễn cho sự phụ xem." Lưu Phi cười hì hì, nhìn phía Huyền Tử.
"Sư phụ cũng quá biết diễn đi, rõ ràng biết tư chất tiểu sư đệ kinh người như vậy, lại kêu đệ tử chỉ dạy, suýt chút nữa là đã bại lộ".
"Hửm, tư chất kinh người, Trường An sư đệ của con rõ ràng không có linh căn, không thể th luyện, máy đo linh căn của Tuyệt Đỉnh tông tuyệt đối chính xác, vi sư chính mắt nhìn thấy, ở đâu ra tư chất kinh người."
Huyền Tử nhìn Lưu Phi, rõ ràng tên đồ đệ này muốn ăn đòn, lười biếng nhác việc.
"Sư tôn à sư tôn, sư đệ trong một đêm đã Luyện khí, không tư chất kinh người thì còn ai kinh người." Lưu Phi một mặt uất hận nói ra.
Lúc này lão Huyền Tử tưởng rằng Lưu Phi nói đùa, nhưng nhìn nét mặt của Lưu Phi, lão biết đệ tử trước mặt này không nói dối, mặc dù Lưu Phi làm người không quá đứng đắn, nhưng nối dối lão là chuyện không thể có được.
Chỉ thấy lão chạy thật nhanh về phía Trường An, cần thận quan sát.
Lúc này Trường An đang nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới lão đang đứng xung quanh nhìn lén.
"Nhìn như này, đúng là đã luyện khí, chẳng lẽ ta mắt chó vô tình đụng trúng thiên tài."
Phải biết những tên đệ tử của lão hiện nay, trừ Hồng Nguyệt Tâm cùng Lâm Kỳ, chính là tên đồ đệ phản bội, là có tư chất tu luyện nhất, Lâm Kỳ càng là thiên tài, chỉ mất ba ngày đã Luyện khí, một tháng đã Trúc Cơ.
Những đệ tử còn lại phải nói là rác rưỡi trong rác rưỡi, nhưng hôm nay lão thấy tên đệ tử mới thu nhận này vậy mà tư chất còn vượt qua cả Lâm Kỳ.
Lúc này nội tâm của Huyền Tử là thật vui sướng, không ngờ gần cuối đời người có thể nhận được một đệ tử ra hồn.
Không ảnh hưởng Trường An tu luyện, Huyền Tử chạy nhanh về phía Lưu Phi
Lưu Phi lúc này đang vẽ bản đồ nhà mới dưới đất thì thấy Huyền Tử chạy về.
"Sư đệ con quả nhiên đã vào Luyện khí, nhưng con không thể để Trường An biết được hắn là thiên tài, nếu không sư đệ con quá phô trương, các tông môn lớn đến đây cướp người, chúng ta là không thể làm gì được.
Còn sáu ngày nữa, chỉ cần vượt qua sáu ngày. Sư tôn sẽ không nhất quyết giữ Trường An ở đây, để kìm hãi tư chất của hắn."
Lưu Phi gật đầu, hắn biết sư tôn của mình tuy bên ngoài nhìn như có vẻ không đáng tin tưởng lắm, nhưng thật ra sư tôn rất quan tâm bọn họ.
Từ nhỏ đã chăm sóc bọn họ, có lúc Lưu Phi lén nhìn thấy sư tôn để lại phần cháo của mình chia cho các sư đệ sư muội. Lúc nãy lúc sư tôn đi, để quên lại cuốn sách, Lưu Phi bước tới xem thì mới biết đó là sách về thảo dược.
Lưu Phi biết sư tôn lo cho Trường An, muốn chuẩn bị dược thảo để cho Trường An đi theo con đường luyện thể.
Lão Huyền Tử nhìn ánh mắt của đệ tử mình, lo sợ rằng chuyện năm xưa hắn chia cháo cho mọi người thật chất là để bụng ăn đùi gà sẽ bị phát hiện nên cố ý đổi chủ đề.
"Ừm, con về tiếp tục bịa ra thêm nhiều vào, càng phong cách, càng khoa trường càng tốt, phải để tiểu sư đệ của con thấy nó chỉ có tư chất bình thường, ta sẽ tìm thêm cách khác."
Lưu Phi gật đầu sau đó ậm ờ.
Nhìn đệ tử này của mình, lão Huyền Tử hỏi:
"Ừm, còn có chuyện gì?"
Lưu Phi lúc này thuận thế đẩy thuyền nói ra:
"Sư tôn à, chuyện dạy bảo tiểu sư đệ phải biết cực kì tốn đi sức lực, tinh thần của đệ tử, hằng ngày đệ tử phải thức khuya, dậy sớm.."
"Có cái rắm mau thả", lão Huyền Tử cắt ngang lời Lưu Phi, sư tôn bọn họ đã quá hiểu nhau.
Nói Lưu Phi ngủ mấy ngày liên tục lão còn tin, chứ thức khuya dậy sớm, có lẽ là Lưu Phi ở một thế giới khác.
"Là chuyện này thưa sư tôn, hôm nay nhị sư đệ thuê người sửa nhà cho tiểu sư đệ, nhà của đệ tử cũng đã rách nát, lúc nãy biểu diễn cho tiểu sư đệ xem còn là thủng một lỗ trên nóc nhà."
Lão Huyền Tử liếc mắt nhìn Lưu Phi một cái càng thêm chán ghét.
"Được rồi, kêu người sửa lại nhà cho con luôn đi, nhưng phải nhớ lời sư tôn căn dặn".
Lưu Phi vui mừng gật đầu liên tục sau đó bay đi.
"Hừ, muốn ăn tiền của ta, khặc khặc, con non lắm, tiền tiêu vặt mấy tháng của con tạm ngưng vậy, dù gì trẻ con cũng đã lớn, nên ra ngoài tìm việc nuôi sống bản thân". Lão Huyền Tử nói thầm rồi đi tìm Bắc Huyền.
Lúc này trong đầu Trường An đang nhớ lại khung cảnh sư huynh xuất kiếm vừa rồi. Hắn không lừa đại sư huynh, chẳng biết tại sao khi thấy đại sư huynh vung kiếm, Trường An thấy tất cả linh khí đều tập trung lên thanh kiếm.
Còn về ba mươi sáu kiếm gì đó Trường An không thấy được.
"Chắc là kiếm pháp đại sư huynh quá cao thâm, mình không quan sát được cũng là bình thường." Trường An nghĩ thầm trong bụng.
Trường An mở mắt ra , cảm nhận có một người đang bay về hướng mình, chính là đại sư huynh, vẫn là một bộ quần áo trắng đó, tay cưỡi phi kiếm, trên miệng tươi cười.
Mới bao lâu, sư huynh đã đi giết yêu thú về, mà trên áo lại không dính một vết máu, cảnh giới của sư huynh chắc chắn rất cao.
Trong lòng Trường An, hình tượng sư huynh lại tăng vọt.