Từ xa xa Lưu Phi bay về hướng Trường An cười nói.
"Sư đệ, sư huynh đã quay lại, sư đệ đang làm gì đó".
Trường An lúc này đứng dậy nói:
"Lúc không có sư huynh ở đây, sư đệ vẫn chăm chỉ tu luyện".
Chăm chỉ cái rắm, Lưu Phi lúc này trong lòng nghĩ, hắn lúc trước chỉ đánh bậy đánh bạ, lúc rời đi càng là không để lại thanh kiếm, như vậy càng thêm ổn thỏa. Là kiếm tu mà không có kiếm thì sao có thể tu luyện.
Nếu không phải biết vị sư đệ trước mắt này tư chất kinh người, với thêm việc sư tôn hứa hẹn sẽ xây nhà mới cho hắn, Lưu Phi thật là muốn uốn nắn, rèn luyện lại tiểu sư đệ này lại một phen.
"Ồ, có tâm đắc gì, nói vi huynh nghe xem". Nhưng làm một diễn viên lành nghề, Lưu Phi vẫn là biết cách diễn.
Trường An lúc này mới nói ra.
"Lúc sư huynh rời đi, sư đệ đã nhắm mắt nhớ lại chiêu thức xuất kiếm của sư huynh. Nhưng sư đệ tư chất ngu dốt, nào giống thiên tài như sư huynh, chỉ hiểu rõ một kiếm, còn ba mươi lăm kiếm kia, sư đệ không biết"
Mẹ nó, ta đang diễn ngươi, ngươi còn lại diễn ta, rất tốt, hôm nay vi huynh gặp đối thủ, nếu không phải trong lòng Lưu Phi tự biết mình có bao nhiêu cân lượng, còn chút nữa xém tin lời nói này.
"Hả, vậy mau biểu diễn cho vi huynh xem, để xem sư đệ học được bao nhiêu".
Lúc này thanh kiếm từ trong vỏ trên tay Lưu Phi bay ra về phía Trường An. Trường An dùng tay bắt lấy chuôi kiếm, kiếm quang lập lòe, sắc bén vô cùng, xung quanh kiếm còn tỏa ra một chút không khí lạnh lẽo. Đúng như tên Phong Sương.
"Hảo kiếm"
Trường An khen kiếm một cái sau đó tập trung linh khí vào thanh kiếm, chém ra một nhát về phía trước. Cái cây phía trước đứt ra làm đôi.
Đúng lúc đang đứng cười, Lưu Phi bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, mẹ nó, tiểu sư đệ không có lừa hắn, tiểu sư đệ quả nhiên làm được.
Lúc này có lẽ Lưu Phi nên đánh giá lại một lần nữa thiên phú của sư đệ mình. Một đêm bước vào Luyện Khí, kiếm pháp hắn bịa ra vậy mà sư đệ thật luyện được.
Cái này đâu còn là thiên tài, mà phải gọi là tuyệt thế thiên tài. Dù sau Lưu Phi cũng từng đọc sách qua, những thiên tài mà trước kia hắn nói cũng chỉ là lúc nhập môn, sư tôn nói ra để lừa đảo bọn họ.
Nhưng chân chính thiên tài hiện nay vậy mà lại là vị tiểu sư đệ này.
Lưu Phi trong lòng bây giờ thật đang có suy nghĩ muốn nói tất cả cho tiểu sư đệ biết, dù sau tông môn là đang kìm hãm vị sư đệ này.
Nhưng ý nghĩ này thoáng qua trong đầu thì đã bị hắn bóp chết ngay lập tức. Dù sau chỉ còn sáu ngày, bọn họ lại đối xử không tệ với tiểu sư đệ, đặc biệt là mình sắp có nhà mới.
"Hắc hắc, tiểu sư đệ thật xin lỗi, vi huynh chỉ là quá nghèo khó", ác ma Lưu Phi lúc này thay thế thiên thần Lưu Phi.
"Ừm, cũng không tệ, nhưng uy lực còn quá thấp, phải biết nếu vi huynh dùng toàn lực, có thể trảm bầu trời này ra làm đôi."
Ác ma Lưu Phi khẽ vuốt cầm, mình nói như thế tin rằng tiểu sư đệ sẽ khiếp sợ đi.
Trường An biết mình tư chất không bằng đại sư huynh, nhưng khi nghe nói như vậy cũng là khiếp sợ không thôi.
"Sư đệ nghe nói, từng có một vị kiếm tiên, dùng một kiếm xé đôi bầu trời, chém gãy hỗn độn, thấu hiểu đại đạo. Bây giờ sư huynh đã có thể xé đôi bầu trời, sư đệ chúc mừng vi huynh một ngày không xa đi gặp đại đạo".
Nổ,lúc này trong đầu Lưu Phi nổ tung. Ta chỉ tùy tiện bịa ra một cái đã cảm thấy quá bức cách, chính ta còn sợ hãi lời ta nói. Sư đệ có tin hay không, chỉ cần nói câu đó trước mặt sư tôn, sư tôn sẽ một chỗ qua đời. Nhưng mà trong câu nói lại không đúng, giống như vi huynh có cảm giác, sự đệ đang muốn ta chết sớm. Mặc kệ ý nghĩa như thế nào.
Nhưng ác ma Lưu Phi là không buông tha.
"Còn xa lắm, nhưng ngày đó vi huynh cảm thấy không con xa."
Hình tượng Lưu Phi lại tặng một bậc, không ngờ sư huynh lại tới bước này, phải biết tu vi sư huynh cỡ này, thì sư tôn cỡ nào. Trường An cố gắng dò hỏi:
"Chẳng lẽ sư huynh tu vi đã tới Đại Thừa Kỳ, không đúng, để có thể chém đôi bầu trời, tu vi cũng phải là Lục Địa Kiếm Tiên."
Lưu Phi cũng là mơ màng, lần đầu hắn nghe đến cảnh giới Lục địa kiếm tiên, nhưng tên nghe thật oách, còn oách hơn cả hai câu nói mà hắn mới học được.
"Sư đệ phải khiêm tốn, thời cơ chưa đến, không nên biết nhiều".
Trường An lúc này gật đầu, biết sư huynh là người xem trọng thời cơ, mình đã hỏi quá nhiều nhưng nội tâm là thật vui vẻ. Nếu sau này ra ngoài gặp chuyện, kẻ thù tìm đến, mình đánh không lại còn sợ một đám sư huynh sư tỷ phía sau mình đánh không lại hay sao.
Phải biết trên ba ngàn đại đạo chính là đạo hội đồng. Ta lấy nhiều chấp ít, hỏi ngươi có sợ hay không.
Trong lúc ngươi đang vui vẻ tưởng có thể giết chết ta, từ đâu sau lưng ta nhảy ra một đám sư huynh sư tỷ đánh chết ngươi, hỏi ngươi có phục hay không.
Ổn, trong đầu Trường An lúc này nghĩ đến lựa chọn gia nhập Kháo sơn tông là quá ổn.
Lúc này đang trốn lấy một người, xung quanh có vài vết máu tươi, chính là lão sư phụ Huyền Tử.
Vốn là sau khi đi gặp Bắc Huyền bàn chuyện, lão Huyền Tử tiện thể đi ngang quan sát xem Lưu Phi có làm được việc lão bàn giao hay không.
Nhưng lúc lão trốn nghe lén hai sư huynh đệ nhà này nói chuyện. Tâm tình lão thật là muốn nổ, còn học máu mấy lần.
Cái gì mà sư huynh một câu một kiếm xé nát bầu trời, cái gì mà sư đệ một câu một kiếm chém gãy hỗn độn. Các ngươi có còn là người, có còn tôn trọng sư tôn là ta.
Nói láo thì nói nhỏ thôi, lại còn nói to, sợ người làm sư tôn như ta đây không nghe thấy sau. Lão Huyền Tử trong lầm thầm thề, phải cắt thêm tiền tiêu vặt của Lưu Phi, không thể để Lưu Phi làm hư Trường An được.
Nhưng phải công nhận, chiêu kiếm vừa rồi của Trường An thật mạnh, mặc dù cảnh giới chỉ là Luyện khí, nhưng chiêu kiếm vừa rồi đã vượt xa Luyện khí, chạm tới Trúc Cơ, thậm chí Trúc Cơ tầng bảy. Phải biết muốn sử dụng linh khí bắn ra là phải Trúc Cơ mới có thể.
Nhưng là vậy cũng là trả giá, Lưu Phi cũng là hàng thật giá thật Trúc Cơ, nhưng nếu lúc trước khoảng cách xa như vậy mà bắn ra kiếm khí, có lẽ linh lực trong cơ thể Lưu Phi sẽ tan biến không còn.
Mà một kiếm Trường An vừa rồi, lão Huyền Tử cảm nhận được linh lực trong cơ thể tiểu đồ đệ này rất nhiều, có thể dùng thêm vài kiếm nữa. Như vậy có thể nói là vô địch nếu cùng cảnh giới Luyện Khí.
Lão Huyền Tử từ từ đi mất, nếu còn ở lại nghe đôi sư huynh đệ này nói chuyện, hôm nay có lẽ Kháo Sơn tông phải đổi chưởng môn mới.
Nhưng lão nghĩ năm nay lão chỉ hơn trăm tuổi, vẫn còn rất trẻ a, tu tiên giới đừng nhìn vẻ bề ngoài. Có người nhìn bên ngoài như trung niên nhưng thật ra đã mấy ngàn tuổi. Còn có những người như lão Huyền Tử, tuổi chỉ hơn trăm nhưng lại thích phong cách râu tóc bạc phơ.
Tu tiên giới đã từng bình chọn phong cách tuổi tác. Phong cách râu tóc bạc phơ chính là đoạt giải nhất, nhìn phải nói là giống thế ngoại cao nhân, tiên nhân hạ phàm.
... ... ...